Mục lục
Bắt Đầu Từ Một Cái Giếng Biến Dị
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

"Anh Cổ! Chúng tôi thật sự rất có thành ý. Anh yên tâm. Sau khi tôi mua bản quyền khẳng định sẽ không tùy tiện ủy quyền cho người khác. Trước khi ủy quyền đều phải được anh cho phép." Nhìn thấy Cổ Dục nhếch miệng, Lương Tuyết vội vàng nói.

“Ài! Tôi nghĩ các cô có chút hiểu lầm rồi. Phùng Thư Nhân nói không sai, tôi quả thật không thiếu tiền. À! Nói cho đúng là tôi rất có tiền, chút tiền lẻ phí bản quyền này tôi không xem trọng, do đó tôi cũng không muốn bán.” Suy nghĩ một chút, Cổ Dục nghiêm túc nói.

"Tôi có xem livestream của anh, tôi biết anh là triệu phú, không cần số tiền nhỏ này. Nhưng trong suy nghĩ của tôi, mỗi một bài hát đều là đứa con của người sáng tạo, tôi nghĩ anh cũng hy vọng để cho thế giới biết đứa con của anh ưu tú như thế nào chứ!"

Video Cổ Dục bắt kẻ săn trộm hiện đang gây sốt trên mạng.

Tất nhiên khi tới tìm Phùng Thư Nhân, hai người nhóm Lương Tuyết đã nghe ngóng qua, họ biết Cổ Dục là một người giàu có. Nếu dùng tiền mua chắc chắn là không được, vậy thì phải dùng cách khác thôi.

"Nếu thật sự là con của tôi, vậy thì tôi chỉ hy vọng nó cả đời bình thản an nhàn. Ha ha, cuộc sống như vậy mới là cuộc sống. Phấn đấu gì đó, kỳ thật ở trong mắt của tôi là không có ý nghĩa gì." Không thể không nói lời của Lương Tuyết rất hay, nhưng Cổ Dục… Ha ha, cặn đen dưới đáy nồi cũng không muốn trở mình. Hắn làm sao có thể bắt đứa con của mình làm thật tốt cơ chứ.

Nhìn dáng vẻ khó thuyết phục của Cổ Dục, Lương Tuyết và Triệu Hàn bên này không khỏi thở dài. Tuy rằng lúc tới đã chuẩn bị tốt như vậy, nhưng sau khi sự tình thật sự phát sinh, các cô thật đúng là khó tránh khỏi mất mát.

"Mua bán không được, nhưng tình nghĩa vẫn còn. Huống chi tôi cũng không ngăn cản các cô hát nó. Được rồi, bây giờ thời gian cũng không còn sớm, tôi chuẩn bị đi làm cơm trưa. Hai người cũng ở lại ăn một chút nha!” Nhìn hai người có chút thất vọng, Cổ Dục nở nụ cười, tiếp đó thì đứng lên nghiên cứu hôm nay nên ăn cái gì.

“Hay là thôi, như vậy thì phiền anh lắm…”

Nghe Cổ Dục muốn đi làm cơm. Lúc này Lương Tuyết cũng lập tức đứng lên, mua ca khúc không được thì cũng không nên ở lại quấy rầy người ta.

"Đừng từ chối! Cô phải biết cơ hội được ăn cơm chú ấy là rất hiếm đó. Chú ấy làm đồ ăn thì ngay cả đầu bếp nấu các buổi Quốc Yến của chính phủ cũng phải khen có một không hai đó.” Nhìn Lương Tuyết muốn từ chối, lúc này Phùng Thư Nhân trực tiếp ngắt lời cô, tiếp đó dùng giọng điệu khoe khoang nói.

"Có một không hai?” Nghe Phùng Thư Nhân nói như vậy, Lương Tuyết vốn còn muốn cự tuyệt thì bị Triệu Hàn chặn miệng, nhìn dáng vẻ hai mắt của cô nàng này lóe sáng thì biết, rõ ràng cô ấy cảm thấy hứng thú với chuyện này. Mà nhìn dáng vẻ của cô bạn thân của mình xong, Lương Tuyết cũng đành nuốt lời trở vào, đồng thời cô cũng hết sức tò mò. Có một không hai dạng hương vị thế nào?

"Ăn thôi nào! Chúc mọi người ăn ngon!”

Triệu Hàn gắp đồ ăn nhét đầy miệng rồi cố gắng dùng sức nuốt xuống, tiếp đó hưng phấn kêu lên một tiếng, đồng thời còn nhanh tay gắp lấy đồ ăn mới.

Bên cạnh cô là Lương Tuyết, mặc dù cô không có hành động mất mặt như Triệu hàn. Nhưng rõ ràng cũng rất thích thú, cho nên đũa trên tay cũng không có ý dừng lại.

Buổi trưa hôm nay vì có thêm mấy người nên Cổ Dục đã làm quá nhiều đồ ăn, hắn cũng không phải cố ý khoe khoang tài nấu ăn của mình.

Vì thế hắn chỉ giống như thường ngày làm đồ ăn mà hôm nay lại tăng thêm hai cái bát mà thôi.

Khi rượu mang lên bàn, lập tức thấy hào quang sáng lên trong mắt của Triệu Hàn. Cô không đợi được nữa nên tự rót cho mình một ly, tiếp đó đắc ý uống một ngụm.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK