Bởi vì không còn sự trợ giúp của mấy con chó cùng đao súng, đã vậy còn tổn thất thêm ba người nữa thì những người còn lại trong đoàn làm sao địch lại được sự giận dữ của con hổ Đông Bắc chứ?
Chỉ thấy mấy người đang cầm cây gậy chỉ vào hổ Đông Bắc để phòng thủ, lập tức một người bị nó dùng cái đầu to húc vào, đồng thời tặng cho hắn mấy vết cào trên ngực. Sau đó hất cái đuôi lên tát bay một người khác.
Trong nháy mắt, từ một đám săn trộm giờ thì chỉ còn lại duy nhất một người cuối cùng.
“Không, không, làm ơn đừng giết tôi!” Nhìn thấy đồng bọn của mình mỗi người đều nằm trên vũng máu, chỉ còn lại duy nhất một mình, gã săn trộm luống cuống lắp ba lắp bắp nói mỗi một câu xin tha cũng không nổi. Nói xong gã quay người lập tức bỏ chạy, nhưng con hổ Đông Bắc đứng bên cạnh dễ gì thả cho gã chạy thoát được chứ.
Ngay lập tức gã cảm thấy sau lưng mình bị một vật nặng đè xuống, hiển nhiên vật nặng này chính là con hổ Đông Bắc. Sau đó gã bị con hổ đẩy ngã nhào xuống đất, rồi con hổ lập tức hướng về phía đầu gã định táp một miếng cho đỡ giận.
“Đừng có ăn thịt người! Còn những thứ khác thì tùy ý ngươi.” Chính vào lúc con hổ gần như cắn xuống đầu gã đó thì tiếng của Cổ Dục vang lên. Sau khi nghe Cổ Dục nói, cái miệng đỏ lòm như máu của nó chuyển hướng sang bả vai gã săn trộm cắn một ngụm, làm cho gã này gào lên thảm thiết.
Mà Cổ Dục nhân cơ hội này đem những người kia đều di chuyển tới trước đống lửa, để bọn hắn ở nơi đó cho Vua Núi giám sát, dù sao thì Vua Núi cũng đã xử lý xong 5 con chó Pitbull kia.
Sau đó hắn đi tới chỗ mấy con vật đang bị nhốt trong túi lưới giải thoát cho từng con vật một. Nếu tình trạng sức khỏe của bọn chúng ổn định thì trực tiếp thả đi, còn nếu không tốt thì hắn sẽ lặng lẽ bón cho tụi nó uống ít nước giếng, cuối cùng đến lượt hai con hổ con kia.
Khi mấy con hổ nhỏ nhìn thấy Cổ Dục tức thì bọn nó hưng phấn nhảy loạn trong lồng sắt. Rõ ràng bọn nó vẫn còn nhận biết Cổ Dục, nhưng mà nhìn dáng vẻ vui mừng của bọn nó khiến trong lòng Cổ Dục mềm mại hẳn. Hắn mở hai cái lồng ra dùng sức vuốt ve, xoa đầu bọn chúng rồi bế ra ngoài.
Khi hắn xác định ở đây đã không còn con vật nào bị nhốt nữa, mới quay sang nhìn về phía gã răng vàng khè đang bị mấy mũi tên của hắn cắm chặt xuống dưới đất.
“Người anh em, người anh em! Tây Bắc huyền thiên một đám mây, quạ đen rơi vào bầy phượng hoàng (+). Là tôi không có mắt, không biết nơi này là địa bàn của cậu, còn bắt vật cưng của cậu. Tôi thật tâm xin lỗi, chúng ta không nên dồn người khác đến đường cùng, cậu cho tôi một con đường sống đi.” Nhìn Cổ Dục đi tới, trong mắt gã răng vàng khè lập tức lộ ra một tia hoảng sợ.
(+) Tây Bắc huyền thiên một đám mây, quạ đen rơi vào bầy phượng hoàng. Có thể hiểu là: Bây giờ tôi đang gặp rắc rối với bạn, bạn không nên đắc ý vênh váo chỉ trỏ tôi, tất cả mọi người không phải lúc nào cũng được như ý nên đừng nghĩ đến việc ép ai. (theo baidu)
Một người, một hổ, một chó liên kết với nhau đánh bại hết một băng nhóm phạm tội, dù cho gã có là tên ngốc thì cũng biết được, người đang đứng trước mặt gã chắc chắn không phải người tầm thường. Nhân lúc người ta đang còn nghỉ mệt, gã phải tranh thủ nhận sai mới được, nếu không chẳng có sau đó nữa.
“Đừng đánh đồng tao với bọn mày, tao cũng chẳng giống thể loại người có thể làm ra được những việc tàn ác như thế. Tao chính là người dân lương thiện, còn lời gì muốn nói thì giữ lại mà đi nói với quan tòa đi.”
“Người anh em à! Hãy cho bọn tôi một con đường sống đi, đừng cứ động chuyện gì cũng lôi cảnh sát vào. Như vậy đi, bọn tôi cho cậu 1 triệu tệ, thay vào đó cậu hãy thả chúng tôi đi, còn mấy đồ vật này chúng tôi cũng không cần nữa. Một triệu tệ này coi như là tiền chúng tôi bỏ ra mua mạng sống của mình.” Nghe Cổ Dục nói muốn mang bọn hắn giao nộp cho cảnh sát, mấy tên này càng thêm luống cuống cầu xin. Kể cả tên răng vàng khè cũng hô lên không ngừng.
“Hắc hắc, thú thật với bọn mày! Thật ra tao chính là triệu phú ở đấy, một triệu kia các người cứ giữ lại mà nhờ người nhặt xác hộ đi. Còn có, bọn mày có biết đây là cái gì không, chính là tao đang livestream phát sóng trực tiếp toàn cảnh tại lúc này đó.” Nhìn thấy dáng vẻ của gã răng vàng khè, Cổ Dục bật cười chỉ lên camera ở trên bả vai hắn.
Vừa nhìn thấy cái camera này, trong đầu tên răng vàng khè ong lên một tiếng, như là nhận được thông báo, gã tới số rồi.
Người ta đã giàu tới nứt tường đổ vách chẳng thiếu mấy đồng của gã, giờ hắn muốn xử lý thì gã còn cách nào để chống cự được chứ?
Bồi thường không được, mua chuộc cũng không xong, nghĩ tới đây trong mắt gã ngay tức khắc lộ ra tia chết chóc, cổ cứng lên nhìn chòng chọc về phía Cổ Dục.
“Tao nói cho mày biết! Bây giờ mày phải thả chúng tao ra, bằng không chuyện này cũng không xong ở đây đâu. Nếu chúng tao có bị bắt vào tù thì tội này cũng không bị xử án chung thân hay tử hình gì cả, chờ bọn tao ra ngoài được rồi thì mày nghĩ mày còn có thể sống yên ổn với bọn tao được sao?”
Quả nhiên, gã ta giải quyết riêng không được, mua chuộc cũng không xong thì lại dùng đến chiêu uy hiếp. Nhưng mà, càng nghe lời gã nói như thế Cổ Dực càng làm biểu cảm trêu tức gã.
“Lời này nếu là đám người kia nói thì còn có chút tin tưởng, còn mày thì tao không chắc. Bởi vì tao đoán rằng mày chẳng sống được tới lúc mày đi ra ngoài đâu.” Cổ Dục vừa cười vừa nói nhìn thẳng vào tên răng vàng khè.
“Điều đó sao có thể chứ! Mày mua chuộc người khác giết tao sao?” Nghe xong câu nói này của Cổ Dục, gã răng vàng khè càng hưng phấn, gân cổ lên quát. Là người thì ai cũng sẽ có lòng ghen tỵ, Cổ Dục đã từng thừa nhận hắn là đại gia, nên gã răng vàng khè lập tức dựa vào điều này nhằm để đảo ngược tình thế bất lợi của gã.