Cô đương nhiên biết là vì sao Cổ Dục không đi vào nhà. Nhưng mà như vậy cũng tốt, ai bảo hắn cặn bã như vậy chứ? Đồng thời cô cũng đang suy nghĩ, nếu Cổ Dục không phải cặn bã như vậy, vậy mình có thể cũng không chạm vào được một người tốt như thế!
"Khụ, lát nữa lại vào, cái này cho em." Xấu hổ nở nụ cười, Cổ Dục đưa phiếu nợ của Kha Tử Nhiên còn có 70 ngàn tệ đặt vào trong tay cô.
"Anh đi thay hắn ta trả tiền sao?" Nhìn đồ Cổ Dục cho mình, Lý Vân Vân nhướng mày. Sau đó có chút bất đắc dĩ nói, cô biết là Cổ Dục thay mình đi giải quyết chuyện này, đó là bởi vì nguyên nhân hắn yêu mình. Nhưng cô không muốn Cổ Dục có liên quan gì đến những người kia, nhất là vì mình mà tiêu tiền oan uổng như thế.
"Em suy nghĩ nhiều rồi, anh là ai chứ? Đây là do anh thắng tiền trở về, còn có 70 ngàn này đều là thu hoạch của anh. Tờ giấy nợ này, anh cũng không phải là để cho em trả lại cho hắn ta. Về sau đây chính là nhược điểm của hắn ta ở trong tay của em, còn dám nhiều lời thì cứ bắt hắn ta trả tiền!” Nhìn ánh mắt Lý Vân Vân, Cổ Dục nở nụ cười đáp sau đó vỗ vỗ bả vai cô.
Nghe Cổ Dục nói như vậy, Lý Vân Vân đầu tiên là sửng sốt, sau đó lập tức nở nụ cười. Đúng vậy, đây chính là một cái nhược điểm, về sau nếu Cô Hai và Kha Tử Nhiên của mình còn dám ra yêu cầu gì đó, vậy bắt bọn họ trả lại tiền, xem bọn họ có còn dám cứng rắn nữa hay không.
"Nể tình anh đối với em tốt như vậy, nói cho anh một tin tức tốt." Lấy tờ giấy nợ cho vào túi mình, Lý Vân Vân nhìn Cổ Dục, trong lòng đầy ngọt ngào nói.
"Tin tốt gì?" Nghe cô nói thế Cổ Dục còn đang ở một bên nhìn vào bên trong, vừa tò mò hỏi. Anh đúng là rất tò mò, bây giờ chuyện đã như vậy thì còn có thể có tin tức gì tốt?
"Anh có thể vào phòng, các cô ấy tạm thời sẽ không xé anh rai." Nhìn ánh mắt nghi hoặc của Cổ Dục, Lý Vân Vân mỉm cười, sau đó vẻ mặt nghiêm túc nói.
Sau đó trong ánh mắt khó hiểu của Cổ Dục, cô đẩy Cổ Dục tiến vào trong phòng. Sau khi Cổ Dục trở về phòng, quả thật cảm thấy rất kỳ quái. Bởi vì ánh mắt các cô nhìn về phía mình, vẫn không tốt như cũ, nhưng dường như hơi áp lực của Tu La Tràng đã thấp đi một chút.
"An trở về rồi sao? Mau đi chuẩn bị cơm tối, ăn cơm tối xong em còn muốn trở về trước một chuyến, vài ngày nữa em sẽ lại về." Đang lúc Cổ Dục nghi hoặc khó hiểu, lúc này Tống Mính đột nhiên mở miệng nói, sau đó nhìn về phía Lý Vân Vân và Lâm Lôi.
"Còn các cô thì sao? Không đi với tôi à?” Nhìn Lý Vân Vân và Lâm Lôi, Tống Mính cũng hỏi, rõ ràng các cô đã đạt được sự đồng thuận gì đó.
"Chúng tôi cũng sẽ đi, buổi tối chúng tôi tạm thời về nhà ở vậy, qua hai ngày nữa sẽ trở lại." Nghe được lời của Tống Mính, Lâm Lôi bên này cũng cười đáp.
Nhìn bộ dáng của các nàng, nói thật thì Cổ Dục có chút ngu luôn rồi. Nhưng ít nhất bầu không khí đã giảm bớt một chút, đây quả thật là một tin tức tốt, vì thế hắn đi chuẩn bị bữa tối.
Tốt rồi! Ba giờ chiều đã bắt đầu chuẩn bị bữa tối, bữa tối này hình như cũng quá sớm rồi.
Sau khi ăn cơm tối xong, Tống Mính rời đi trước, sau đó Lâm Lôi và Lý Vân Vân. Đương nhiên, còn mang theo Phùng Thư Nhân không muốn đi cùng nhau trở về nhà.
Trong nhà Cổ Dục cũng chỉ còn lại Tiết Thanh Huyến, Triệu Hàn cùng Lương Tuyết, bốn người ở cùng một phòng. Nói thật đúng là có chút xấu hổ, nhưng vẫn là nhanh đến buổi tối.
Theo ba em gái liếc nhau một cái, Lương Tuyết vốn không nói gì hôm nay hít sâu một hơi, sau đó chủ động đi tới phòng Cổ Dục.
"Đi thôi, chúng ta nên trở về phòng, nghỉ ngơi..."
Nói xong, Lương Tuyết cũng mặc kệ Cổ Dục có kịp phản ứng hay không, kéo hắn lên phòng ở lầu hai. Kế tiếp xảy ra chuyện gì, sẽ không nói cho mấy người biết, bởi vì quả thật đã phát sinh không ít chuyện...
Nhưng mà những chuyện này, đều không thể dùng ngôn ngữ miêu tả ra, mình hiểu với nhau là được rồi.
Một đêm không nói gì, trong nháy mắt đi tới ngày hôm sau, khi Cổ Dục sáng sớm hôm sau thức dậy xuống lầu, lại ngoài ý muốn ở cửa đụng phải Tiết Thanh Huyến.
Nhìn cổ Dục có một chút ánh mắt khiếp sợ, Tiết Thanh Huyến bỗng cảm thấy buồn cười nên điểm lên ngực hắn một cái.
"Lợi cho anh rồi, nhớ kỹ là sau này nếu dám đối xử với chị em bọn em không tốt thì em cũng không bỏ qua cho anh đâu.” Nói xong, Tiết Thanh Huyến xoay người rồi chậm rãi đi xuống lầu.
Nhưng mà, rất nhanh đến buổi tối, Tiết Thanh Huyến vốn kiêu ngạo lại biến thành một bộ dạng khác, một bộ dạng dành riêng cho Cổ Dục...
Ngày thứ ba, Triệu Hàn đã nhẫn nại rất lâu nên cuối cùng cũng được ở cùng một chỗ với Cổ Dục. Kỳ thật, vốn dĩ cô cũng không ngại vận động nhiều người, nhưng hiện tại thế đạo để ý, cho nên cô chỉ có thể xếp thứ ba. Tiếp theo lại qua một ngày, Tiết Thanh Huyến, Triệu Hàn và Lương Tuyết phải rời đi mặc dù rất luyến tiếc. Đương nhiên lúc đi cũng mang theo Long Diên Hương.
Nhưng các cô cũng không cần quá lo lắng, bởi vì rất nhanh bọn họ sẽ gặp lại nhau.
Một ngày sau khi các cô rời đi, nhóm mấy cô gái Tống Mính cũng trở lại, tiểu biệt thắng tân hôn. Nhất là đối với Lâm Lôi, Lý Vân Vân mà nói, các cô rất nhớ Cổ Dục.
Đương nhiên các cô lại ở trong nhà Cổ Dục trải qua một đoạn thời gian rất vui vẻ.
Khi thời tiết càng ngày càng lạnh, thôn Cổ Gia bên này cũng càng ngày càng không dễ chơi.
Kế hoạch trước đây của Cổ Dục cũng chính thức được đẩy lên lịch trình.