Mục lục
Bắt Đầu Từ Một Cái Giếng Biến Dị
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Hôm nay hắn ta có thể vì mình mà cùng Cổ Dục quyết đấu, như vậy nếu về sau có người coi trọng mình. Như vậy Hà Dương cũng sẽ thông qua quyết đấu để xác định mình thuộc về ai sao?

Chuyện như vậy, nếu như ở thời điểm học cấp hai, cấp ba sẽ có cảm giác rất lãng mạn. Nhưng bây giờ Triệu Hàn thấy ngoại trừ giống não tàn thì chính là não tàn.

“Đầu óc anh có bệnh không, bảo vệ, đem hắn ném ra ngoài.” Quả nhiên, Cổ Dục trả lời không có để cho Triệu Hàn thất vọng. Cổ Dục sẽ không đánh nhau cùng tên này đâu. Đương nhiên, đánh nhau hắn không sợ. Nhưng mấy tên như thế này, hắn khinh thường phải động tay động chân. Hắn trực tiếp vẫy vẫy tay với bảo vệ đang nhìn bọn họ.

Sau khi bảo vệ đi tới, bọn họ vẫn đứng sau lưng Hà Dương.

“Hừ! Cho mày cơ hội mà mày còn không dùng. Còn chưa có giới thiệu, tao là trưởng phòng bộ phận sản xuất kinh doanh của công ty này. Mày kêu bảo vệ ném tao ra ngoài, có phải mày bị mất trí rồi không.” Nhìn Cổ Dục, người đàn ông này nhẹ nhàng sửa sang lại quần áo của mình một cái, đồng thời vẻ mặt vênh váo nói.

“À, vậy bây giờ anh không phải nữa….” Nhìn Hà Dương phách lối, Cổ Dục nở nụ cười. Yiếp đó nhẹ nhàng lấy ra một tờ giấy bổ nhiệm.

Mặc dù những người này không biết các điều khoản trong tờ giấy bổ nhiệm là gì, nhưng điều đó không ngăn cản họ nhìn thấy những từ ngữ quan trọng nhất. Cổ Dục đã trở thành cổ đông lớn thứ hai của Phi Tuyết Các: Bổ nhiệm Cổ Dục thành thành viên trong hội đồng quản trị của Phi Tuyết Các và đồng thời đảm nhiệm chức Phó tổng giám đốc.

“Phó, phó tổng giám đốc?” Nhìn tờ giấy đó, tất cả mọi người bao gồm cả Hà Dương đều choáng váng. Ngay từ đầu Triệu Hàn còn chưa có nhìn tờ giấy, khi cô thấy bọn người Hà Dương choáng váng, cô không khỏi hiếu kỳ quay lại xem. Thấy rõ chữ trên tờ giấy viết thì không khỏi hít sâu một cái. Cổ Dục, đã trở thành phó tổng giám đốc?

“Bây giờ tôi hoài nghi tay chân của tên này không sạch sẽ, tạm thời khống chế hắn lại. Trước tiên điều tra lý lịch của hắn, có vấn đề gì thì trực tiếp kiện hắn. Không có vấn đề gì thì sa thải hắn.” Thấy mọi người đã nhìn rõ trên tờ giấy viết gì, Cổ Dục cũng đem tờ giấy cất vào, tiếp đó nghiền ngẫm nhìn Hà Dương rồi mở miệng nói.

Mà nghe Cổ Dục nói, hai chân của Hà Dương như mềm nhũn, trực tiếp ngồi bệt trên mặt đất.

Người giống như hắn ta, dưới mông sao có thể sạch sẽ được. Coi như là sạch sẽ, hắn cũng không muốn vứt bỏ công việc này.

Mặc dù giá trị thị trường của Phi Tuyết Các giảm đi rất nhiều, nhưng dù sao đây cũng là một công ty lớn có giá trị thị trường hơn 1 tỷ. Làm quản lý một bộ phận ở kiểu công ty như này, lương cứng mỗi tháng thu vào từ 50 đến 60 ngàn. Đồng thời còn có thể mượn danh nghĩ a của công ty, cầm một chút nước hoa để đi lừa gạt một số nữ sinh.

Còn có thể mượn cơ hội cùng những người mẫu nhận quảng cáo cho công ty làm chút chuyện không minh bạch.

Sự nghiệp hoàn hảo, bởi vì chính mình làm bậy mà bây giờ tan thành mây khói.

Lúc Hà Dương phản ứng lại, trong nháy mắt hắn đã đổi một bộ mặt khác. Tiếp đó thì ôm đùi Cổ Dục, nhưng Cổ Dục sao có thể để cho hắn ôm đùi được.

Hắn vòng tay ôm lấy Triệu Hàn, né tránh động tác của Hà Dương.

Mà bên bảo vệ nhìn thấy Hà Dương lại còn dám tập kích Cổ Dục, lập tức đem hắn đè lại.

“Mấy người thả tôi ra, Cổ Dục, phó tổng giám đốc Cổ. Tôi sai rồi, thực xin lỗi, anh, ba, ông nội, tôi sai rồi….” Lúc này Hà Dương vẫn còn bị bảo vệ giữ chặt, nhưng miệng thì vẫn kêu thảm.

Nhưng mà đáng tiếc, những tiếng kêu thảm thiết này, Cổ Dục chẳng thèm nghe. Hắn chỉ ôm rõ Triệu Hàn, trong ánh mắt tuyệt vọng của Hà Dương mà nhẹ nhàng đi ra khỏi tòa nhà. Sau đó đi đến bãi đỗ xe bên ngoài tòa nhà, ngồi vào chiếc Audi của Triệu Hàn.

Khi hai người đã ngồi vào trong xe, Triệu Hàn cũng kinh ngạc nhìn về phía Cổ Dục.

“Diễn xuất của anh không tồi nha. Hơn nữa, anh còn là thành viên hội đồng quản trị của Phi Tuyết Các thật sao?” Nhìn Cổ Dục, Triệu Hàn kinh ngạc hỏi.

Mà nghe Triệu Hàn hỏi, Cổ Dục cũng nhún vai, hắn cũng không thèm để ý đến chuyện nhỏ này.

Triệu Hàn khởi động xe, rồi bọn họ lái xe rời khỏi Phi Tuyết Các.

Nhưng khi bọn họ mới rời đi, Tiết Thanh Huyến ở trên tầng cũng đã nhận được tin tức chuyện phát sinh ở đại sảnh. Nhưng mà ngoại trừ có chút đề phòng với Triệu Hàn, thì cô cũng không có ý gì khác. Người tên Hà Dương đó là thân tín trước kia của bạn cô, không phải của cô.

Cô đã sớm biết tên này ăn cây táo rào cây sung, lợi dụng thân phận ở công ty, quan hệ nam nữ rối loạn. Chỉ có điều trước kia cô chỉ muốn giữ cái công ty này cho bạn của cô, cô cũng không có ý định kinh doanh.

Tất nhiên bây giờ cô có ý định kinh doanh, chuyện khác thì không nói, những vị trí quan trọng trong công ty chắc chắn phải thay người của mình vào. Cái gã này chắc chắn phải đá đi.

Nếu như cái mông sạch sẽ, cùng lắm thì mình bồi thường hắn ta thêm mấy tháng lương. Nếu như cái mông không sạch sẽ, vậy thì để hắn ta vào nhà tù mà suy nghĩ lại.

“Cứ làm theo lời phó tổng Cổ đi.” Tiết Thanh Huyến nhìn thư kí đang báo cáo với mình, lạnh nhạt nói. Nói xong cô đứng lên, nhìn chiếc xe con của Triệu Hàn đang dần dần biến mất giữa dòng xe cộ.

Cổ Dục đương nhiên không biết Tiết Thanh Huyến đang suy nghĩ gì, bây giờ hắn đang thảo luận sôi nổi với Triệu Hàn chút nữa ăn cái gì…..

Theo quan điểm của Cổ Dục, nếu như đã đến thủ đô rồi thì nhất định phải ăn vịt quay, lẩu, các món ăn chính thức. Còn mấy món ăn vặt đặc trưng của thủ đô như nước đậu xanh, mấy món luộc Cổ Dục không thích ăn.

Cổ Dục biết nấu ăn, nhưng hắn thực sự không thích ăn những món có hương vị quái lạ.

Ví dụ như món đậu hũ thối, tuy hắn đã ăn qua đậu hũ thối chiên nhưng cho tới nay vẫn chưa ăn qua đồ tươi.

Còn có sầu riêng hắn cũng không ăn, dù nó được mệnh danh là vua trái cây.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK