Mục lục
Bắt Đầu Từ Một Cái Giếng Biến Dị
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Theo lý mà nói, bây giờ Cổ Dục đã xác định được, hẳn là cũng đã nghe thấy tiếng còi báo động, báo hiệu xe lửa sắp vào ga rồi.

Nhưng mà biết được như vậy, Cổ Dục cũng chỉ đành cười khổ một cái. Bởi vì một nguyên nhân quan trọng, đó chính là… Phùng Thư Nhân năm nay mới mười bảy tuổi, vẫn còn chưa trưởng thành đâu.

Mặc dù ở nông thôn, đã đến tuổi nói chuyện cưới gả, nhưng Cổ Dục lại không đồng ý với phong tục nơi này. Muốn kết hôn, ít nhất cũng phải trên mười tám. Dù sao quốc gia quy định tuổi kết hôn của nữ tận 20 tuổi cơ mà, vẫn còn 3 năm nữa, như thế này còn quá sớm.

Nếu như hôm nay cho Cổ Dục gối đầu là Lý Vân Vân hay Lâm Lôi, Cổ Dục có lẽ đã hạ thủ. Nhưng tiếc đối phương lại là Phùng Thư Nhân, hắn không hạ thủ nổi.

“Ài, còn quá nhỏ.” Xoa xoa mặt, Cổ Dục lẩm bẩm nói.

“Chú ơi, cái gì quá nhỏ.” Sau khi Cổ Dục nói xong, bên kia Cổ Tú Tú và Lưu Phi Phi cùng tiến vào, một mặt tò mò hỏi.

“Chú nói các con kích thước quá nhỏ, phải ăn cơm thật ngon, không thì sau này lớn sẽ không cao.” Nhìn hai cô bé hạt tiêu này, Cổ Dục không khỏi mỉm cười.

Một ngày này, sự hứng thú của Cổ Dục chỉ tập trung vào việc vui chơi giải trí.

Buổi tối hắn lại làm cơm, mọi người vây quanh vui vẻ ăn uống, trải qua việc ngày hôm nay. Phùng Thư Nhân, Lâm Lôi cùng Lý Vân Vân đối với chuyện kia đã có chút đề kháng, đương nhiên không phải vì ăn không ngon.

Mỹ vị vẫn là như thế, vẫn ngon gấp trăm ngàn lần, nhưng do nội tâm bên trong đã tiếp nhận rằng chính mình thích Cổ Dục, dẫn đến việc các cô có cảm giác mâu thuẫn này nữa.

Cho nên bữa cơm tối nay, cũng giống mọi bữa ăn bình thường, chỉ là trong bát Cổ Dục thường xuyên có đồ ăn do ba cô gái gắp cho, Cổ Dục đương nhiên là vui vẻ ăn nhiều một chút.

Ăn cơm tối xong, giúp Cổ Dục thu dọn đồ đạc, như thường lệ Cổ Dục đưa bọn họ trở về nhà.

Đưa Cổ Tú Tú về trước, sau đó là hai nhà kia, ai cũng về nhà nấy.

Sau khi về nhà, vẫn là giống như thường ngày, rửa mặt, nghỉ ngơi.

Lưu Phi Phi sau khi đánh răng xong, bị mẹ ném lên giường. Cô bé cười khanh khách mở TV lên xem, trẻ em xem TV nhiều lúc không phải xem nội dung mà là xem hình ảnh, cứ có ảnh là được.

Mà Lý Vân Vân lúc này thì đang tắm, hôm nay quần áo bẩn cũng nhiều thuận tiện giặt giũ một lượt.

Tuy nhiên, giặt giũ được một lúc, động tác của cô không khỏi chậm lại.

Nhìn thấy con gái, lại tưởng tượng thấy Cổ Dục, Lý Vân Vân nhẹ nhàng cắn môi một cái.

“Phi Phi ơi…”

“A, mẹ! Có chuyện gì ạ?” Nghe được Lý Vân Vân gọi mình, Lưu Phi Phi nghi hoặc nhìn lại, chớp chớp đôi mắt to đầy khả ái hỏi.

“Phi Phi, con….có muốn hay không, một người cha?” Do dự một chút, Lý Vân Vân vẫn nhắm mắt, nhỏ giọng hỏi.

“Không muốn.”

Nghe Lưu Phi Phi không một chút do dự trả lời, Lý Vân Vân đang thu dọn đồ đạc không khỏi ngừng lại. Tiếp đó trong lòng thở dài một hơi, vẫn là chính mình nghĩ nhiều. Xem ra con gái đã giúp mình lựa chọn.

Thế nhưng cô còn chưa kịp tỉnh lại thì bên kia Lưu Phi Phi lại nói.

“Bởi vì con có chú rồi ạ.”

Nghe Lưu Phi Phi nói câu kế tiếp, Lý Vân Vân sững sờ, sau đó nhìn về phía Lưu Phi Phi. Cô biết, chú mà Lưu Phi Phi nhắc đến là ai, ngoại trừ Cổ Dục còn có thể là ai đây?

“Con là muốn chú làm cha của con sao?” Nhìn Lưu Phi Phi, Lý Vân Vân đột nhiên rất muốn nghe được đáp án từ miệng con gái mình.

“Không phải, con muốn làm vợ… Nhưng mà, nếu như mẹ cũng thích chú thì con nhường chú cho mẹ đấy, ai bảo con vẫn thích mẹ nhất cơ chứ.” Nhìn bộ dáng kích động của Lý Vân Vân, Lưu Phi Phi không khỏi cười hì hì nói.

“Hừ, nói vớ vẩn gì đấy, mẹ với… trẻ con không nên nghĩ những thứ lộn xộn này, con ngủ đi!” Nghe Lưu Phi Phi vừa cười hì hì vừa nói, khuôn mặt Lý Vân Vân không khỏi đỏ lên, tiếp đó nghiêm mặt nhìn về phía Lưu Phi Phi nói.

Trong phòng vang lên tiếng cười hì hì của hai mẹ con.

So với một nhà Lý Vân Vân và Lưu Phi Phi, một bên khác ở nhà Lâm Lôi và Phùng Thư Nhân có chút âm trầm. Không, không chỉ là nặng nề, còn có chút mùi thuốc súng.

Về đến nhà, sau khi đánh răng rửa mặt xong, hai mẹ con mỗi người nằm trên một cái giường chơi điện thoại. Qua rất lâu, Lâm Lôi mới để điện thoại di động xuống. Sau đó, nhìn sang con gái trên danh nghĩa của mình ở bên cạnh.

“Thư Nhân, mẹ nhỏ muốn hỏi con chuyện này.” Do dự một chút, Lâm Lôi mở miệng nói.

“Vâng, mẹ nói đi.” Mặc dù trả lời Lâm Lôi, nhưng Phùng Thư Nhân vẫn không bỏ điện thoại xuống. Bởi vì cô không dám đối mặt với Lâm Lôi.

“Con thích Cổ Dục sao…?” Thấy dáng vẻ Phùng Thư Nhân, Lâm Lôi do dự hỏi.

Mặc dù là câu hỏi, nhưng có thể thấy rõ đây là một lời khẳng định.

“Vâng, mẹ nhỏ không phải cũng thích hắn sao?” Nghe Lâm Lôi nói, Phùng Thư Nhân cũng lập tức trả lời.

Mà nghe được Phùng Thư Nhân trả lời, Lâm Lôi có chút ngoài dự liệu. Bởi vì cô nghĩ, dù sao mình cũng là trưởng bối của Phùng Thư Nhân. Ở cái tuổi này bị trưởng bối hỏi về vấn đề này, bình thường không phải đều né tránh hay sao?

Như thế nào Phùng Thư Nhân trực tiếp thừa nhận rồi còn hỏi ngược lại như vậy.

Việc này làm cho Lâm Lôi có chút luống cuống, theo bản năng cô muốn phủ nhận.

“Mẹ làm sao có thể, làm sao có thể….”

Thế nhưng lời đến bên miệng rồi cô cũng không nói thêm chút nào được nữa. Trong đầu cô rất muốn nói, tôi làm sao có thể thích hắn? Nhưng mà trong lòng cô lại không cho phép cô nói như vậy.

“Mẹ nhỏ, mẹ và dì Lý đối với hắn có tình cảm gì con đều biết. Thế nhưng kể cả kẻ địch là mấy người thì con cũng sẽ không chịu thua.” Khi nói câu này, Phùng Thư Nhân cũng buông điện thoại trong tay xuống, một mặt ý chí chiến đấu sục sôi nói.

“Kẻ địch cái rắm, con nên ngủ đi.” Nhìn dáng vẻ của Phùng Thư Nhân, Lâm Lôi không khỏi tức giận trợn mắt nhìn cô. Sau đó ra hiệu cho cô có thể đi ngủ.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK