Mà nghe lời nói trong nhu có cương của Lý Vân Vân, vẻ mặt dì hai của Lý Vân Vân cũng không quá hài lòng.
"Còn trẻ, nên da mặt mỏng ấy mà. Chuyện này sẽ nói sau, nói sau nha ông chủ." Thấy không khí bàn ăn không ổn, chú hai của Lý Vân Vân chủ động ngồi xuống, vừa cười vừa nói với ông chủ Tiền.
Sau khi ông chủ Tiền liếc nhìn Lý Vân Vân một cái, cơn tức giận ban đầu của ông ta cũng lập tức giảm đi nhiều.
Nghiêm túc mà nói, ông ta chưa bao giờ nhìn thấy một cô gái xinh đẹp như Lý Vân Vân. Nếu thật sự có thể thu phục được thì bỏ ra nhiều tiền, cũng có thể là điều chấp nhận được.
Sau khi bưng tách trà trước mặt lên nhấp một ngụm, ông ta nhất thời đè nén lửa giận trong lòng. Sau đó lại tiếp tục cười nói, nhưng khi ông ta nói chuyện mắt của ông ta vẫn nhìn về phía Lý Vân Vân.
Lúc này, không khí lại náo nhiệt trở lại.
Chẳng mấy chốc đã đến trưa, các món ăn đã đặt lần lượt được dọn lên hết.
Mọi người đều lịch sự mời nhau sau đó bắt đầu dùng bữa.
Lý Vân Vân không muốn ở đây quá lâu nên ăn rất nhanh, nhưng có người lại không muốn cô ăn nhanh như vậy.
Vừa mới ăn uống được mấy ngụm ông chủ Tiền kia lập tức đứng lên, đi thẳng ra sau lưng cha mẹ Lý Vân Vân đến ngồi cạnh Lý Vân Vân.
“Cô Lý! Thật may mắn khi được gặp cô hôm nay. Nào, chúng ta cùng uống một ly đi.” Cầm ly rượu, ông chủ Tiền cười nói.
"Tôi rất biết ơn chú Tiền đã đến dự tiệc sinh nhật của cha tôi. Tôi không biết uống rượu, vì vậy tôi lấy trà thay rượu vậy." Nghe lời ông chủ Tiền nói, Lý Vân Vân cũng mỉm cười, đồng thời cầm tách trà lên nói một cách nghiêm túc. Nhưng ngay sau khi những lời này nói ra, khuôn mặt của ông chủ Tiền càng trở nên khó coi hơn trước.
Mọi người trong bàn bây giờ đều biết rằng ông chủ Tiền này không ở đây để gặp cha của Lý Vân Vân, ngay từ đầu mục tiêu của hắn ta là chính Lý Vân Vân.
Bây giờ Lý Vân Vân lại đang giả vờ hồ đồ và còn gọi mình là chú?
Đây là ý gì?
Đang chửi hắn ta là trâu già gặm cỏ non hay sao?
Nghĩ đến đây, mặt ông chủ Tiền lại tối sầm lại.
"Cô Lý cứ nói đùa. Chú gì mà chú chứ? Thực ra tôi cũng không già như vậy. Cứ gọi là anh Tiền được rồi." Nhưng nhìn dáng vẻ hấp dẫn của Lý Vân Vân trước mặt mình, ông chủ Tiền hít một hơi thật sâu rồi tiếp tục cười nói. Thế nhưng lúc này hắn ta đã thay đổi thái độ, khẽ nhếch mép cười như không cười.
“Gọi chú là anh cũng được, nhưng tôi không dám lỗ mãng, vẫn nên gọi là chú thì tốt hơn!”
“Hừ!” Nghe xong Lý Vân Vân không nể mặt mình như thế, sắc mặt của ông chủ Tiền hoàn toàn tối sầm lại, rượu trên tay hắn cũng không uống nữa, nặng nề đặt xuống bàn.
Mà khi hắn ta đặt nó xuống, mọi người trên bàn đều nhìn về phía bên này.
"Anh! Anh dạy dỗ đứa con gái này như thế nào vậy, ăn nói như thế là sao? Ông chủ Tiền là người dễ đắc tội như vậy sao? Mau xin lỗi với ông chủ Tiền đi!"
Nhìn thấy sự tình ở đây trở nên nghiêm trọng, lúc này dì hai của Lý Vân Vân mới đứng lên lớn tiếng nói.
"Anh trai! Chị dâu! Không phải trước đây em đã nói rồi sao. Em cũng đã cho Vân Vân mấy cơ hội rồi, nhưng Vân Vân lại không biết điều. Em không cần nói thì anh cũng biết xã hội bây giờ là cái dạng gì, Vân Vân cháu có biết hay không hả? Xem lại hoàn cảnh của cháu đi, một góa phụ còn dẫn theo một đứa con, hơn nữa đứa trẻ đó không phải của cháu, cháu có thể trông cậy vào nó sau này hay sao? Sao cháu không tận dụng lúc mình còn trẻ để tìm cho mình một mái ấm khác, cũng nghĩ xem mười hoặc hai mươi năm nữa mình sẽ sống thế nào?"
Nhìn thấy bầu không khí lại trở nên căng thẳng, chú hai của Lý Vân Vân châm một điếu thuốc, rồi nhìn cha mẹ Lý Vân Vân nói.
Phải nói, người này đúng là ăn tiền để nói tốt, rõ ràng đen cũng có thể nói thành trắng. Rõ ràng là muốn lợi dụng Lý Vân Vân để lấy lòng ông chủ lớn, nhưng cuối cùng lại giống như là hắn đang vì suy nghĩ cho Lý Vân Vân.
Mà mẹ của Lý Vân Vân cũng cảm thấy như vậy, sau khi nghe người chú hai của này nói, bà khẽ kéo tay áo của Lý Vân Vân lại.
"Vân Vân! Lời bác hai nói không sai. Dù sao Phi Phi cũng không phải là con của con, về già cũng không phụng dưỡng con, vậy thì con sẽ làm sao đây? Giờ còn trẻ, tìm một người đàn ông có thể nương tựa cũng tốt." Nhìn Lý Vân Vân, mẹ cô khẽ thì thầm.
Nghe những lời mẹ nói và ánh mắt của cả nhà, Lý Vân Vân thực sự cảm thấy rất khó chịu. Chuyện gì thế này? Giả vờ đạo đức giả, lấy cớ muốn tốt cho mình để đẩy mình vào hố lửa? Đột nhiên Lý Vân Vân cảm thấy ngôi nhà này thực sự không đáng để trở về chút nào.
"Mẹ! Con gái mẹ không cần, bởi vì con đã tìm được người rồi. Tại sao lại muốn làm tiểu tam làm gì, tại sao không tìm một người trẻ tuổi, đẹp trai, tốt với con. Mà lại đi tìm một lão sắc quỷ thế này?” Nhìn mẹ của mình, Lý Vân Vân hít sâu một hơi rồi nói.
"Cái gì? Cháu đã có bạn trai, chuyện này là không thể nào!” Nghe được lời nói của Lý Vân Vân, lúc này sắc mặt ông chủ Tiền tím tái như thận heo. Hơn nữa cũng hung tợn nhìn chằm chằm chú Hai của Lý Vân Vân. Mà lúc này chú Hai của cô cũng tức giận, trực tiếp đứng lên. Kế hoạch lần này của gã ta, không khéo đỗ vỡ tan tành rồi!
"Vân Vân, không phải là dì đã nói với con rồi sao. Lần trước con tìm một người chồng chết đã làm nhà chúng ta bị liên lụy chưa đủ hay sao? Giờ con lại muốn tìm thêm một người nữa, cái gì mà trẻ tuổi đẹp trai? Có người trẻ tuổi đẹp trai mà coi trọng con à? Con khắc chết mấy đời chồng rồi, chẳng lẽ trong lòng con không cân nhắc hay sao?"