Nhìn con hổ nhỏ này, Cổ Dục suy nghĩ một chút. Nếu để nó lại ở trong rừng thì có lẽ sẽ nó sẽ gặp vấn đề lớn, tốt nhất vẫn là mang nó trở về để chữa trị. Thế nhưng không biết hổ mẹ có nguyện ý hay không. Nghĩ tới đây, Cổ Dục lại tranh thủ đi làm bữa sáng.
Chờ khi Tiết Thanh Huyến ăn xong bữa sáng đi ra ngoài, mới phát hiện bên ngoài có khá là nhiều máu. Bởi vì hiện tại, kể cả là Vua Núi, hổ Đông Bắc, gấu nâu hay hai con sói kia đều đang ôm con mồi gặm. Vua Núi và hai con sói thì đang ăn gà rừng, động vật cấp 2 được quốc gia bảo vệ, nhưng đây không phải là Cổ Dục bắt nên không có quan hệ gì với hắn.
Mà hổ Đông Bắc và gấu nâu thì ăn thỏ rừng. Nhìn thấy Cổ Dục đi ra bọn chúng đều ngẩng đầu lên, gấu nâu còn cố ý vẫy vẫy tay xem như đang gọi Cổ Dục.
“Là thế này, con của mày tạm thời đã qua cơn nguy hiểm, nhưng dù sao thân thể của nó vẫn còn yếu. Nếu như ở trong rừng rậm cùng mày thì có chút nguy hiểm, không biết mày có muốn tao dẫn nó trở về để chữa trị cho khỏi hay không.”
Cổ Dục bước tới, lần lượt chào hỏi bọn thú một tiếng, tiếp đó Cổ Dục ngồi xổm trước mặt hổ đông bắc. Đồng thời đặt hổ con ở bên cạnh nó rồi nói.
“Rống!” Nghe được lời Cổ Dục nói, con hổ Đông Bắc ngay lập tức đẩy hổ con còn đang kêu gào tới trước mặt Cổ Dục, dường như nó không hề lo lắng khi hai con của mình được Cổ Dục mang đi. Mà thấy dáng vẻ này của nó, đầu tiên Cổ Dục có chút sững sờ sau đó bèn nở nụ cười.
Bởi vì hắn biết con hổ mẹ này cũng không phải là không chào đón con của nó. Mà là nó biết, con của nó đi theo Cổ Dục mới là lựa chọn tốt nhất, không nói những cái khác thì chỉ riêng nước giếng của Cổ Dục là bọn chúng có thể uống thỏa thích rồi.
Nhìn Vua Núi mà xem, nếu một con thú mạnh mẽ như hổ, mà cũng được chăm sóc và nuôi tốt như Vua Núi, vậy còn không biến thành voi luôn sao.
Dường như nghĩ tới đây, hổ Đông Bắc mẹ đột nhiên đứng lên ngậm lấy cổ một con hổ con khác, rồi đem tới trước mặt Cổ Dục.
Ý tứ này rất rõ ràng, chính là Cổ Dục phải nuôi luôn cả hai con hổ con.
Nhìn xem động tác của nó Cổ Dục cũng không nhịn được cười lên, đây coi là gì? Ỷ lại vào mình sao?
Nhưng không đợi hắn nói gì, bên kia gấu nâu cũng học dáng vẻ của hổ mẹ. Nó đem hai con gấu con đẩy tới, tiếp đó nhìn Cổ Dục đang cười.
Rõ ràng bây giờ bọn chúng đang xem nhà Cổ Dục như cái vườn trẻ, nhìn xem bộ dạng của bọn chúng Cổ Dục không khỏi gãi đầu. Vốn hắn chỉ muốn chăm sóc cho con hổ nhỏ bị thương kia thôi, nhưng làm sao hiện tại lại biến thành bốn con rồi?
Hơn nữa, quan trọng nhất đây chính là hai con hổ và hai con gấu, việc này khác với con đại bàng vàng kia. Hắn cũng không biết giấy chứng nhận nuôi động vật hoang dã kia, có quyền nuôi bọn này hay không?
“À! Làm phiền cô giúp chuyện này nhé?” Nhìn Tiết Thanh Huyến, Cổ Dục quay đầu sang hỏi.
Trong những người hắn quen biết có không ít người có thể giúp hắn giải quyết vấn đề này, nhưng rõ ràng Tiết Thanh Huyến là lựa chọn hàng đầu.
“Có thể.” Nhìn thấy Cổ Dục quay lại, Tiết Thanh Huyến lạnh nhạt trực tiếp đáp ứng, ngay cả liếc mắt một cái cũng không nhìn. Thấy bộ dạng dứt khoát của cô ấy, Cổ Dục cảm thấy có chút xấu hổ. Tiếp đó nói với cô ấy một tiếng cảm ơn rồi xoay người đi.
Ăn xong bữa sáng, đoàn người và thú của Cổ Dục chuẩn bị rời đi. So với khi mới đến đây, đội ngũ của hắn rõ ràng mạnh hơn rất nhiều. Đội ngũ bây giờ đã có thêm hai con sói, ba con hổ và ba con gấu.
Nhưng khi đến bìa rừng, gấu mẹ và hổ mẹ dừng lại. Bọn chúng biết xã hội loài người không phải là nơi bọn chúng có thể đến được, vẫn là ở lại núi sẽ tốt hơn.
Sau đó chỉ còn lại Cổ Dục, Tiết Thanh Huyến, Vua Núi, cùng hai con sói và bốn con thú con cùng nhau rời khỏi khu rừng rậm.
Đoạn đường trở về này cũng mất một khoảng thời gian, đại khái hơn một giờ chiều thì bọn hắn mới đến chỗ đậu xe. Ở trên xe bọn họ ăn một chút đồ ăn đơn giản, trong lúc ăn uống, hai con sói, hai nhóc hổ và hai nhóc gấu nâu lập tức đi quanh cái xe một hồi. Bởi vì bọn chúng thật sự chưa từng nhìn thấy cái thứ này bao giờ.
Nhất là khi Cổ Dục đem bọn chúng để vào phía sau. Lúc xe rời đi, nhất thời tiếng động cơ khiến sáu con thú giật nảy mình. Đặc biệt là bốn con thú con kia bị dọa sợ đến phát run. Nhưng rất nhanh bọn chúng biết thứ này không có nguy hiểm gì, cho nên ánh mắt bọn chúng trở nên hiếu kỳ, tiếp đó nhìn ra bên ngoài cửa sổ.
Đến ba giờ chiều thì đám người Cổ Dục đã về đến nhà, trong nhà hắn lúc này có Lâm Lôi, Phùng Thư Nhân và Cổ Tú Tú. Khi họ nhìn thấy hai con sói, hai con hổ và hai con gấu thì đều có chút mơ hồ. Nhưng mà đối với Cổ Tú Tú và Lưu Phi Phi thì vô cùng hưng phấn, bởi vì hổ con cùng gấu con thật sự rất đáng yêu.
Sau đó Cổ Dục không hề nhàn rỗi, hắn bắt đầu chuẩn bị chỗ ở cho chúng nó.
Hai con sói trực tiếp ở cùng Vua Núi, cái này thì không cần phải chuẩn bị, hai con hổ cùng gấu thì cần có chỗ ở riêng.
Bận rộn đến tận chiều thì cuối cùng đã hoàn thành ổ của chúng, tiếp đó Cổ Dục đi ra chuẩn bị cơm tối. Không nói những cái khác chỉ riêng việc ở trong núi hai ngày một đêm đã rất khổ cực rồi, nhất là việc không thể vận dụng không gian bí mật, hắn thật sự có chút tưởng nhớ những món ăn này. Khi ăn tối xong, Lâm Lôi cùng những người khác đều tự mình về nhà.
Mà Tiết Thanh Huyến còn cần ở chỗ của Cổ Dục một đêm nữa mới được.
Cô đã liên lạc với người nhà, ngày mai chỉ cần Cổ Dục đưa cô đến thị trấn là được. Sau khi mấy người Lâm Lôi rời đi, Tiết Thanh Huyến đã sớm tắm xong. Lúc này cô lấy trong tử lạnh ra hai chai bia đưa tới trước mặt Cổ Dục.