“Còn sống, mà lại lớn như thế... cá thiên nhiên sao?” Chỉ vào con cá Đù Vàng, Khổng Hạo Văn lộ vẻ mặt khiếp sợ nói. Là một lão thích ăn hàng, không ai có thể hiểu biết giá trị của con cá này hơn hắn.
“Đúng rồi.” Liếc mắt nhìn con cá Đù Vàng, Cổ Dục không khỏi cảm thấy buồn cười. Đúng là không hổ danh lão ăn hàng, không phải hắn đến đây xem Huyết Long sao? Vì sao lại nhìn chằm chằm con cá Đù Vàng này làm gì?
“Người anh em! Cậu có bán con cá này không?” Nuốt nước miếng một cái, Khổng Hạo Văn chỉ vào con cá Đù Vàng rồi hướng về phía Cổ Dục hỏi.
“Bán chứ, ông muốn mua sao?” cá Đù Vàng mặc dù ít, nhưng Cổ Dục vẫn có thể câu được từ trong giếng lên vì lẽ đó nên hắn cũng không cần phải quá để ý.
“Muốn chứ, đương nhiên là muốn! Con cá này... còn sống, nhìn qua cũng 4 – 5 kg. Thế này đi, chốt cái giá 250 ngàn có được không?” Nhìn thấy con cá này, Khổng Hạo Văn hai mắt như tỏa sáng. Sau một chút do dự, hắn liền khoa chân múa tay ra một cái giá.
Nghe được lời nói của Khổng Hạo Văn, Cổ Dục lập tức liền cảm thấy hối hận. Sớm biết có giá như vậy thì hắn đã không bán cho Phương Lượng con cá Đù Vàng kia. Đương nhiên, hắn chỉ là suy nghĩ vẩn vơ một chút như thế, lúc trước là hắn không có con đường xuất cá nên mới bán như thế. Đối với cá giá này của Khổng Hạo Văn, hắn rất hài lòng!
“Có thể! Bây giờ muốn lấy luôn sao?” Nhìn thấy vẻ mặt Khổng Hạo Văn, Cổ Dục một lời đáp ứng, sau đó hỏi.
“Hiện tại không gấp! Qua mấy ngày nữa là Thanh Minh rồi, đến lúc đó tôi mang theo nó về quê, để ở đây dưỡng thêm mấy ngày vậy.” Khổng Hạo Văn đắc ý nói rồi nở nụ cười với Cổ Dục. Đối với một lão ăn hàng mà nói, con cá Đù Vàng tự nhiên này đúng là rất tuyệt!
“Tùy ông vậy.” Nghe Khổng Hạo Văn nói như thế, Cổ Dục mới nhớ đã gần đến ngày Thanh Minh. Khoảng cách đến lúc đó còn hơn một tuần, thời gian đúng là trôi nhanh thật.
Nhưng mà năm nay, không cần cha mẹ hắn phải ra ngã tư đường để đốt vàng mã. Hắn ở trong thôn tế bái cho ông bà nội là được rồi.
“Tiếp nào, đi nhìn Huyết Long của cậu một chút, Woa! Huyết Long này của cậu đúng là không tệ nha! Màu sắc thế này, là Huyết Long đỏ ớt sao?” Sau khi xác nhận mua cá Đù Vàng, trong lòng Khổng Hạo Văn rõ ràng tốt hơn một chút. Sau đó hắn đi theo Cổ Dục đến bể nước ngọt phía trước, nhìn vào bên trong đang có sáu con Huyết Long đang bơi lội. Mà sau khi quan sát, hắn không khỏi có chút ngạc nhiên.
Bởi vì, sáu con cá này màu sắc quá đẹp! Màu đỏ tươi như máu, trông vô cùng chói mắt. Phải biết rằng cái bể cá này của Cổ Dục không phải là bể cá thủy sinh. Bể cá này của hắn mặc dù làm từ kính, bên trong lại chứa một lượng lớn nước nhưng đây cũng không phải là loại kính thông thường.
Nhưng mà, bên trong bể không có bất kỳ trang trí gì, ngay cả giấy dán tường cũng không có. Đèn thì cũng chỉ có một cái đèn nhỏ, là vì để thắp sáng vào ban đêm. Trong tình huống này, màu sắc của sáu con cá này chính là nguyên bản, không phải nhờ ánh đèn trang trí mà tăng lên. Những con cá này đúng là quá chất lượng, quá đẹp, quả nhiên khiến hắn bị dọa một phen.
“Ông còn hiểu những thứ này?” Nghe được Khổng Hạo Văn nói, Cổ Dục không khỏi có chút yên lặng. Hắn biết Khổng Hạo Văn là một lão ăn hàng, thế nhưng lại hiểu mấy con Huyết Long này. Chẳng lẽ hắn cũng đã từng ăn qua mấy thứ này? Ăn Huyết Long sao? Tốt rồi! Đúng là kẻ có tiền có ý nghĩ khác biệt. Tuy nhiên, rõ ràng là Cổ Dục đã suy nghĩ đi lạc hướng nào rồi, bởi vì Khổng Hạo Văn lập tức giải thích vì sao hắn lại biết những thứ này.
“Hắc hắc, ông nội của tôi đặc biệt thích nuôi cá, cho nên tôi từ nhỏ mưa dầm thấm đất vì vậy có biết một chút.” Nghe được lời nói của Cổ Dục, Khổng Hạo Văn cùng cười toe toét trả lời, sau đó nói cho hắn nghe qua một số kiến thức về Huyết Long.
Đối với Huyết Long, người ngoài nghề xem vẻ ngoài đều không biết gì, nhưng người trong nghề nhìn một cái là có thể xác định được chênh lệch rất lớn. Huyết Long tốt nhất chính là Huyết Long đỏ ớt, bởi vì màu sắc của nó đỏ tươi như ớt. Đã từng có một con cá Huyết Long đỏ ớt bán ra cái giá trên trời, 2 triệu 680 ngàn tệ. Đương nhiên, trong này có thật giả lẫn lộn, nhưng đúng là cá này rất đáng tiền.
Kế đến là Huyết Long đỏ máu, sau đó là Huyết Long đỏ cam, Huyết Long vảy lam, Huyết Long vảy lục, Huyết Long đuôi đỏ, Huyết Long khung dày, Huyết Long khung mỏng... Đương nhiên, cũng có tên khoa học cho cái nào số 1, cái nào số 2 đều được phân chia huyết thống đầy đủ cặn kẽ nhiều chủng loại.
Giống như người anh em Kim Long Quá Bối của nó, còn phải phân chia màu lưng, sắc vảy các thứ. Sau khi Cổ Dục câu được Huyết Long đã từng tìm hiểu qua một chút.
Nhưng dù vậy hắn cũng không quá để ý, bởi vì lúc hắn câu lên con cá Huyết Long này. Kỳ thực nó không có lớn như hiện tại, kể cả màu sắc cũng không có như thế này.
Hiện tại, màu sắc và hình dáng của nó trong khác hoàn toàn lúc câu lên, chính là do công lao của nước giếng mà ra.
“Cực phẩm, cực phẩm Huyết Long đỏ ớt, đúng là cực phẩm rồi...” Nhìn thấy Huyết Long ở bên trong bể cá, Khổng Hạo Văn trong miệng nhỏ giọng lẩm bẩm, hai mắt thì phát ra vô số tia sáng.
Xem hình dáng của con cá, cặp mắt, vảy, màu sắc, cái đuôi, sợi râu thế này đúng là cực phẩm. Nhìn xem con cá Rồng này, Khổng Hạo Văn trong lòng vô cùng kích động.
Qua một hồi lâu, hắn mới đứng thẳng dậy, trong ánh mắt tràn đầy vẻ bối rối. Nhịn nửa ngày, hắn mới đưa ra đưa ra đề xuất: “Cá này... tôi muốn mua hai con, Ừm... 600 ngàn một con, được chứ?”
“Ực ực, bao nhiêu?” Nghe được lời nói này của Khổng Hạo Văn, Cổ Dục đang đứng bên cạnh uống nước suýt chút thì phun ra ngoài. Xem ra, hắn đã quá coi thường giá tiền của Huyết Long.