Mục lục
Bắt Đầu Từ Một Cái Giếng Biến Dị
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

“Tới đây! Chú có chuyện này nói với mấy đứa”. Nhìn mấy đứa nhỏ, Cổ Dục đi vào phòng bếp, cầm cái lò nướng đem gà quay nướng lại một chút. Hắn có nói đến biện pháp khiến da trở nên giòn lại lần nữa, chính là đem gà quay nướng lại một chút. Lúc đang nướng gà, Cổ Dục dẫn Lưu Phi Phi cùng Cổ Tú Tú và bốn con thú nhỏ đến phòng khách.

“Mấy đứa, về sau ở trong nhà chơi với 4 con thú nhỏ, chơi thế nào cũng được. Nhưng tuyệt đối không thể mang bọn nó đi ra ngoài biết không. Bốn đứa bọn mày tuyệt đối không thể ra ngoài, phải biết mấy đứa bọn bây trong mắt người khác chính là một cục tiền đó nha. Mẹ bọn mày giao bọn mày cho tao, vậy tao phải đảm bảo an toàn cho bọn mày.”

Nhìn sáu ánh mắt dễ thương trước mặt, Cổ Dục nghiêm túc nói.

“Dạ, cháu đã biết rồi chú!” Cổ Tú Tú và Lưu Phi Phi đều nghiêm túc gật đầu, hai đứa vừa mới cùng bốn con thú nhỏ trở thành bạn, cho nên chắc chắn không để cho chúng bị người khác bắt đi mất.

Mà bốn con thú nhỏ kia cũng liếc mắt nhìn nhau, mặc dù không biết bọn nó có nghe hiểu hay không, nhưng nhìn dáng vẻ có thể nhận ra bọn nó hiểu.

“Đúng rồi! Chú, bọn nó ở chỗ này ở rất lâu, vậy chúng ta phải đặt tên cho bọn nó nha!” Thấy chuyện nghiêm chỉnh đã nói xong, lúc này Cổ Tú Tú và Lưu Phi Phi đều bu lại, một mặt vui vẻ nói. Nhưng mà nghe đặt tên, Cổ Dục cũng có chút đắn đo.

Hình như trình độ đặt tên của hắn không được tốt cho lắm.

Nhìn bây giờ xem, tên của bốn con vật trong nhà, được tán thành nhất vẫn là giáo sư Thương. Ừm! Nói đúng hơn thì cái tên này rất dễ nghe.

Vậy bốn con thú nhỏ này cũng lấy theo tên loại này chăng? Giáo sư Trạch? Giáo sư Sóng? Giáo sư Dữu? Giáo sư Vũ? Ừm, không được, vậy thì bại lộ sở thích của mình mất.

“Bằng không gọi nó là Hoa Hoa đi.”

“Không tốt, mình cảm thấy phải gọi là Điều Điều…”

Thấy Cổ Dục không nói gì, lúc này Cổ Tú Tú và Lưu Phi Phi lần nữa bắt đầu tự do phát huy. Được rồi, Cổ Dục cảm thấy hai đứa đặt tên còn không bằng mình.

Đầu tiên bế bốn con thú nhỏ lên nhìn xem là đực hay cái, có một con hổ nhỏ là đực, con còn lại là cái. Hai con gấu nhỏ đều là đực, sau khi xác định giới tính thì đặt tên sẽ dễ hơn một chút.

Trong lúc Cổ Dục ở chỗ này nghĩ tên, thì bốn con thú nhỏ cũng bắt đầu tự mình chơi. Trong đó con hổ đực nhỏ chạy đến bên cạnh ghế sofa, sau đó nhảy dựng lên bắt đầu đánh lên ghế sofa. Chắc bởi vì nó nhìn thấy một chiêu này của mẹ nó quá lợi hại, cho nên muốn luyện cái chiêu này. Thế nhưng rõ ràng nó còn quá nhỏ, một cái đụng này của nó tự đem chính mình bị dội ngược lại ở bên cạnh.

Mà lúc này con hổ cái nhỏ cũng đang tiến lại, thế là cả hai đụng nhau ngã lăn quay.

Hai con gấu nhỏ nhìn bộ dạng của hai con hổ cũng chạy tới, kết quả cũng đụng vào nhau. Thế là bốn con ngã lăn quay ra, đúng là 4 con đầu đất mà…

Thấy bộ dạng cùng lúc ôm đầu nằm dưới đất của tụi nó, Cổ Dục không khỏi nở nụ cười “bốn đứa bọn bây thật đúng là bốn con ngu ngơ….ừm….Ngu ngơ?”

“Vậy thì quyết định….”

Nhìn bốn con thú nhỏ này, Cổ Dục tóm lấy con hổ cái đầu tiên, hai mắt nhìn về phía nó. Sau khi thấy ánh mắt tội nghiệp của nó liền nghĩ cho nó một cái tên.

Đương nhiên, nó có phải là chị hay là không, Cổ Dục cũng không biết. Theo lý mà nói hai con hổ nhỏ và hai con gấu nâu nhỏ đều là song bào thai. Dù sao hổ mẹ và gấu nâu mẹ cũng không có khả năng sinh một đứa để lại một đứa. Nhưng mà hổ đực nhỏ trên người bị thương, bây giờ hắn rất hy vọng con hổ cái nhỏ này là chị, như vậy mới có thể chiếu cố nó.

“Từ hôm nay trở đi, mày gọi là Ngu Ngơ đi.”

“Gào?” Nghe Cổ Dục nói, con hổ cái nhỏ vẻ mặt nghi hoặc. Rõ ràng, dựa vào suy nghĩ non nớt của nó rất khó lý giải, cái gì gọi là Ngu Ngơ.

Sau khi đặt tên xong, Cổ Dục lại cầm lên con hổ đực nhỏ chơi với ghế sofa lúc nãy bị đụng ngã.

“Chị mày gọi Ngu Ngơ, vậy mày sẽ gọi….Ngốc Ngốc, ai biểu bọn mày là chị em ruột.” Sờ đầu hổ nhỏ, Cổ Dục rất hài lòng nói.

“Mày, sẽ gọi là Khờ Nhất, mày sẽ gọi là Khờ Nhị.” Sau khi thả hai con hổ nhỏ, Cổ Dục nhấc hai con gấu nâu lên, đồng thời cũng đặt tên cho bọn chúng.

“Chú, chú đặt tên này là có ý gì?”

“Đúng thế, cái gì mà Ngu Ngơ, một chút cũng không dễ nghe gì hết.” Nghe Cổ Dục đặt tên cho bốn con thú nhỏ, Cổ Tú Tú và Lưu Phi Phi cũng không nhịn được mà lớn tiếng kêu lên.

“Ha ha, mấy đứa bây giờ còn nhỏ. Chờ trưởng thành, sẽ biết cái tên này rất thích hợp. Được rồi, nhớ kỹ tên bọn nó, đi chơi đi thôi!” Sờ đầu Cổ Tú Tú và Lưu Phi Phi, Cổ Dục cười nói đứng lên, sau đó vung tay lên ra hiệu hai đứa có thể đi chơi.

Hai cô nhóc này không biết nói gì hơn, nhưng vẫn đi theo bốn con thú nhỏ cùng nhau chơi đùa. Đối với hai đứa mà nói, việc đặt tên dĩ nhiên là chuyện của Cổ Dục. Cổ Dục nói tới đây là xong, nhìn bộ dáng chơi đùa của bọn chúng, Cổ Dục cũng nằm trên ghế sofa xem tivi. Nhưng mà vào lúc này, Vua Núi nhẹ nhàng đi tới chân Cổ Dục, sau đó nhìn về phía đôi mẹ con sói đang nằm trong góc kia.

“Mày muốn tao cũng đặt tên cho bọn chúng?” Nhìn động tác của Vua Núi, Cổ Dục không khỏi ngồi dậy. Sau đó nhìn hai con sói còn chưa quy thuận, khẽ sờ cằm một cái.

Thực ra hắn đang ý nghĩ, nếu không quy thuận trước thì hắn sẽ không đặt tên. Bởi vì nếu không có lòng quy thuận trước, dã thú thì vẫn là dã thú, lúc nào cũng có thể trở mặt.

Đặt tên, bất luận gọi là cái gì thì đều đại biểu Cổ Dục đối với nó có tình cảm và yêu thích.

Hắn không hi vọng tình cảm của mình đều đổ xuống sông.

Nhưng bây giờ Vua Núi tới cầu tên, Cổ Dục cũng không thể vứt bỏ mặt mũi của Vua Núi.

Dù sao đây cũng là thú cưng đầu tiên của hắn, với lại cũng giúp hắn không ít chuyện. Nhất là buổi tối trong nhiều ngày qua, cũng chỉ có nó sẽ ở trong nhà đợi mình, loại cảm giác sống nương tựa lẫn nhau để cho Cổ Dục rất khó coi nhẹ ý nghĩ của Vua Núi.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK