Còn đám người Cổ Dục thì đi theo đàn sói, dọc theo mảng thực vật xanh um tùm mà đuổi theo.
Khi Cổ Dục bận rộn dùng hai đường truy đuổi cái tên Dương Hâm kia thì lúc này Dương Hâm đang lao nhanh ở trong rừng. Không thể phủ nhận gã này đúng là một cao thủ đi trong rừng rậm.
Rừng nhiệt đới Đông Nam Á còn ác liệt hơn mà hắn ta còn coi nó giống như nhà, huống chi là rừng rậm nguyên sinh Đông Bắc này thì lại càng dễ dàng hơn.
Hắn một bên tẩu thoát, một bên không quên xoá sạch dấu vết của mình.
Dọc theo một dòng suối nhỏ hắn ta đi bộ thêm 1 km sau đó mới lên bờ. Nếu quả thực chỉ dựa vào mấy con chó mà muốn bắt được hắn ta căn bản là không có khả năng.
Kinh nghiệm sinh tồn trong tự nhiên của hắn ta so với Cổ Dục cũng không thua kém là bao.
Dù sao trước đây hắn ta cũng đã từng sống trong rừng nhiều năm. Mặc dù bây giờ đã qua rất lâu rồi, có thể đã quên đường nhưng muốn ở chỗ này sinh tồn thì cũng không phải là việc quá khó khăn.
Trải qua một đường chạy trốn cuối cùng hắn ta cũng đã có một chút mệt mỏi. Vì vậy hắn ta đã tìm một chỗ khuất gió ngồi xuống nghỉ ngơi, tiếp đó hắn lấy ra một hộp lương khô rồi chậm rãi ăn.
Nhìn hai túi tiền lớn bên cạnh mình, Dương Hâm nhe hàm răng to vàng khè của mình mà cười toe toét.
"Hô, thích nhất chính là hương vị này!” Ngồi chỗ này nghỉ ngơi, Dương Hâm kéo khoá kéo của một túi tiền ra. Từ bên trong túi hắn ta lấy ra một xấp tiền, sau đó đặt dưới lỗ mũi hít một hơi thật sâu rồi nhe hàm răng vàng khè ra cười toe toét, gương mặt hưng phấn nói.
Tên này tâm lý vô cùng vặn vẹo, trên đời này hắn ta không tin bất kỳ thứ gì, điều duy nhất hắn tin tưởng cũng chỉ có tiền mà thôi. Tuy nhiên cũng chính bởi vì loại cẩn thận này nên hắn mới có thể sống đến bây giờ.
"Mình phải cố gắng sống sót, chỉ cần thoát khỏi chỗ này đi đến Triều Tiên, sau đó lại đi vòng lên Hàn Quốc thì có thể trở lại Đông Nam Á rồi. Đến lúc đó với số tiền này cũng đủ cho mình sống một cuộc sống thoải mái rồi." Đem hai ba miếng lương khô còn lại ăn sạch, Dương Hâm đem tiền nhét lại vào trong ba lô, hai mắt tràn đầy hy vọng đối với cuộc sống tốt đẹp trong tương lai.
Ở phía Đông Nam Á, có chỗ giàu có nhưng cũng có chỗ thì vẫn tương đối nghèo.
Có một số quốc gia rất nghèo ví dụ như Myanmar, Campuchia…v..v... Đem 2 triệu nhân dân tệ này tới nơi đó thì hắn ta muốn sống thế nào đều được cả.
Nếu như có người Hoa nào đó cầm nhiều tiền như vậy đi qua đó thì còn bị coi là con dê để làm thịt. Nhưng mà đối với hắn ta thì khác, ở nơi đó hắn chính là chúa tể, chỉ có hắn làm thịt người khác chứ làm gì có chuyện người khác làm thịt hắn chứ.
Cho nên đối với người khác đó có thể là Địa Ngục, nhưng mà đối với hắn ta thì nơi đó lại là Thiên Đường. Hắn ta lúc này tìm thấy một con suối trên núi, đơn giản uống vài ngụm nước sau đó ở bên cạnh dòng suối nhỏ hắn ta cũng tìm vài cây thảo dược có thể giúp mình. Hắn nhai nát sau đó bôi lên người rồi lại bắt đầu cuộc hành trình đào tẩu mới của mình.
Nhưng mà hắn không có phát hiện được rằng lúc này ở cách hắn mấy trăm mét trên không trung, có một con chim đại bàng vàng cực lớn đang lặng lẽ đi theo hắn ta qua những tán cây.
Xét cho cùng thì thể lực của người này cũng không mạnh mẽ như Cổ Dục vì vậy hắn ta không thể liên tục đi xuyên qua rừng mãi, nhất là hắn ta đã chạy trốn mấy ngày rồi.
Hiện tại cơ thể của gã trên cơ bản đã đạt đến giới hạn cuối cùng, hắn ta hoàn toàn là dựa vào ý chí của mình đối với cuộc sống tốt đẹp trong tương lai mà chống đỡ. Nhưng có lẽ hắn ta cũng không chống đỡ được lâu nữa, quả nhiên khi trời vừa tối thì Dương Hâm đã tìm được một cái hốc cây.
Sau khi hái một vài vị thuốc Đông y xua đuổi côn trùng xong thì hắn đã chui vô hốc cây này để ngủ. Tính đến lúc này thì hắn đã chạy trốn gần được 20 ngày rồi.
Hồi ở nước Nga còn tốt, mặc dù hoang vắng nhưng mỗi ngày còn có thể ngủ 3, 4 tiếng. Tuy nhiên khi vừa đến biên giới ngày hôm kia thì đừng nói một ngày 3, 4 tiếng. Cho tới tận bây giờ hắn ta còn chưa được chợp mắt một giây nào.
Thân thể của con người ba ngày không ngủ đã là cực hạn rồi, vì vậy hiện tại hắn ta rất là buồn ngủ.
Cho nên sau khi chui vào hốc cây thì hắn ngủ ngay lập tức. Nhìn thấy hắn ta đã bất động, lúc này Vua Bầu Trời cũng bay xuống, đứng trên một tán cây có thể nhìn thấy vị trí của hắn rồi nhìn chằm chằm vào đó. Mà lúc này khi Cổ Dục cùng đám người cảnh sát nhìn thấy đại bàng bất động thì cũng đã xác định được vị trí ở đó, sau đó hắn nói cho những nhân viên cảnh sát khác biết để chuẩn bị xuất kích.
Tuy nhiên vì những người này không có đại bàng chỉ đường nên tốc độ có hơi chậm một chút.
Vì vậy đám người Cổ Dục đã đến vị trí đó đầu tiên.
Nhưng khi vừa tới vị trí đã định thì đột nhiên có một nhân viên cảnh sát đi trước bị vấp một cái gì đó nên đã ngã lăn ra đất.
Ngay khi những người này đang không biết chuyện gì xảy ra thì lúc này Cổ Dục đã phát hiện ra đồ vật khiến anh ta trượt chân là một sợi dây thép......
“Không tốt, bị phát hiện rồi!” Nhìn thấy sợi dây thép này, sắc mặt Cổ Dục có chút căng thẳng, thấp giọng kêu lên. Khi nghe được lời nói của Cổ Dục, đám nhân viên cảnh sát đầu tiên là sững sốt sau đó cũng đã hiểu rõ chuyện gì. Bây giờ không thể đợi thêm được nữa, nhân viên cảnh sát cầm đầu vung tay lên lập tức tiểu đội này hướng về vị trí của Dương Hâm vội vã chạy tới.
Mà lúc này Dương Hâm ở trong hốc cây cũng đã nghe thấy một tiếng động nhỏ.