Ví như con sông ở cạnh thôn Cổ Gia này có tên là sông Vạn Sơn, ý là con sông này chảy xuyên qua rừng nguyên sinh, nơi đó có một vạn ngọn núi......
Nhưng mọi người đều biết, thực ra tỉnh Hắc Long Giang không có núi nào quá lớn. Đại Hưng An Lĩnh kia gọi là dãy núi thì đúng hơn, Núi lớn… không có cao 1,000 - 2,000 mét như vậy.
Đối với con sông này, cũng đừng vội xem thường nó. Con sông này chính là một trong ba nhánh phụ của Hắc Long Giang. Dòng nước chảy siết, hơn nữa còn khá sâu. Chỗ sâu nhất khoảng ba mét, nếu như vào mùa nước lũ thì khoảng chừng năm mét. Chính vì vậy ở đây chỉ thích hợp để câu cá, không phù hợp để thả lưới hay kích điện.
Nếu là giăng lưới thì không lâu sau sẽ bị dòng nước cuốn đi đâu mất.
Nếu là kích điện thì cũng rất phiền toái. Bởi vì không có cách nào để đi lại trong lòng sông để kích điện.
Còn muốn chèo thuyền. Vì liên quan tới dòng nước chảy xiết cho nên thuyền cũng rất dễ dàng mất khống chế.
Cho nên, thủy sản trong sông tương đối phong phú.
Thậm chí ngay những năm đầu còn có người bắt được cá Tầm Kaluga (+). Khi con cá này còn chưa bị liệt vào danh sách động vật được bảo hộ thì toàn thôn đều bắt cá này về làm thịt.
(+)Cá Tầm Kaluga: tiếng trung còn được gọi là cá Hoàng, là một loài cá ăn thịt có tập tính ngược dòng sông để đẻ trứng. Được tìm thấy ở vùng Trung Á, Đông Á và tây bắc Thái Bình Dương. Nhưng vì môi trường sống thu hẹp cộng thêm sự săn bắt tràn lan của con người nên hiện nay loài này được liệt kê là loài có nguy cơ tuyệt chủng.
Mặc dù hiện nay được quản lý nghiêm ngặt. Nhưng vì không có thả lưới, không có kích điện nên cá trong sông vẫn phong phú như trước kia.
Tỉnh Hắc Long Giang nổi tiếng với cơ hội có thể nhìn thấy ‘Ba Hoa, năm lưới, 18 con” (+).
(+)Ba hoa, năm lưới, 18 con: tục ngữ chỉ những con cá nổi danh ở tỉnh Hắc Long Giang gồm: Cá Aohua (鳌花), cá Bống Trắng Amur (鳊花), cá Chép Diếc (鲫花), cá Hồi Zheluo (哲罗), cá Tráp Tam Giác (法罗), cá Rô Phi Đông Bắc (雅罗), cá Da Trơn Hắc Long Giang (胡罗), cá Tongluo (铜罗).
Sáu người Cổ Dục đi tới bên bờ sông. Nhóm Cổ Tú Tú, Lưu Phi Phi, Cổ Vận và Cổ Dũng bắt đầu tìm những con giun trong rừng cây. Còn Phùng Thư Nhân lấy ra một cái cần câu cầm tay được thu gọn một cách khéo léo, tiến hành lắp ráp.
Cổ Dục liếc mắt nhìn chiều rộng của mặt sông. Quả thực dùng cần câu biển đúng là vô dụng. Nhưng đối với bậc thầy sinh tồn như hắn thì tất nhiên có thể đem cần câu biển sử dụng như một chiếc cần câu cầm tay.
Chỉ cần thả một đoạn dây rồi cố định trục tay quay là được.
Thậm chí, phao câu chỉ cần qua Phùng Thư Nhân mượn là xong.
Tuy nhiên dây câu hơi lớn cũng là một vấn đề, cái này phải nghiên cứu từ từ. Lưỡi câu lớn không quan trọng, vì mục tiêu ban đầu của hắn là câu những con cá to kia.
Không mất bao lâu, cả hai người đều chuẩn bị xong. Lúc này Phùng Thư Nhân lấy ra một chiếc điện thoại rồi cố định nó ở phía sau.
“Cháu muốn quay video lại à?” Nhìn dáng vẻ Phùng Thư Nhân, Cổ Dục có chút nghi ngờ hỏi.
“Không phải! Cháu muốn phát trực tiếp.” Nghe thấy lời Cổ Dục, Phùng Thư Nhân cười một tiếng rồi mở livestream. Sau đó có không ít người xem tràn vào.
“Hello mọi người. Hôm nay hãy cùng Nhân Nhân câu cá nhé. Đi cùng mình còn có vài đứa trẻ trong thôn và một người chú.”
Nghe thấy lời của Phùng Thư Nhân, Cổ Dục ở phía xa xa không khỏi há hốc mồm. Cổ Dục thực sự không ngờ rằng Phùng Thư Nhân là một streamer, hơn nữa hắn càng không nghĩ tới việc cô còn livestream câu cá?
Mặc dù Cổ Dục không xem stream bao giờ, nhưng cũng không ảnh hưởng gì đến việc hắn biết những việc này. Bình thường mấy cô gái trẻ trên live chỉ có ba trò đơn giản: Ca hát, nhảy múa và chơi game. Chỉ có vậy thôi.
Cô gái tên Phùng Thư Nhân này thực sự dáng người không tệ, rất xinh đẹp, có thể so sánh với minh tinh. Xét về ngoại hình, việc cô làm live stream là điều dễ hiểu. Nhưng câu cá...... Ừm. Được rồi! Nhìn lượng fan nhanh chóng vượt qua 10 ngàn người, Cổ Dục cảm thấy mình không đủ tư cách để phát biểu.
“Chị Nhân trông vậy nhưng rất lợi hại đó. Năm ngoái chị ấy tốt nghiệp trung học rồi sau đó trở thành streamer. Mỗi tháng có thể kiếm được rất nhiều tiền. Hơn nữa chị ấy cũng rất giỏi, biết được tất cả mọi chuyện......”
Đang lúc Cổ Dục có chút mơ hồ thì lúc này Cổ Tú Tú chạy tới, thì thầm về sự tình của Phùng Thư Nhân cho Cổ Dục.
Thông qua lời kể của Cổ Tú Tú, Cổ Dục đại khái là biết về tình huống của Phùng Thư Nhân.
Ông nội của Phùng Thư Nhân cũng là người của thôn Cổ Gia, tuy nhiên người cùng lứa với ông cũng không còn nữa. Khoảng bảy năm trước, cha của cô ra ngoài đi làm, mà người mẹ ở nhà không chịu nổi cô đơn nên cũng đã bỏ đi, để lại Phùng Thư Nhân mới 10 tuổi cho ông bà nội chăm sóc.
Bởi vì lúc đó cơ thể của ông bà nội Phùng Thư Nhân rất yếu. Cho nên sau khi cha của cô trở về lập tức dùng tiền cưới một cô vợ để tiện chăm sóc cho ông và bà nội Phùng Thư Nhân.
Ba năm trước, ông bà nội Phùng Thư Nhân đều lần lượt qua đời. Bố cô vì về nhà lo hậu sự mà gặp tai nạn giao thông, cũng qua đời nốt. Từ đó trong nhà chỉ còn lại cô và mẹ kế của cô. Năm ngoái, sau khi tốt nghiệp trung học, thực ra thành tích học tập của cô không tệ, có thể học tiếp trung học phổ thông ở trên huyện. Nhưng bởi vì hoàn cảnh có chút khó khăn, nên cô không có học tiếp.
Sau đó họ hàng thân thích đều muốn gả cô đi. Dù sao thì tuổi 16 ở nông thôn là có thể lập gia đình. Nhưng mẹ kế của cô không đồng ý, vì để làm dịu đi áp lực trong gia đình, cho nên Phùng Thư Nhân trở thành một streamer. Tuy nhiên, điểm khác biệt so với những streamer xinh đẹp khác là cô phát trực tiếp về những đề tài liên quan tới thôn quê.
Đúng lúc mấy năm gần đây đề tài này tương đối hot. Cho nên cô cũng khá nổi tiếng.
Sau khi Phùng Thư Nhân nói với khán giả đang xem live, cô tùy tiện ngồi lên một tảng đá rồi chuẩn bị cần câu. Đối với kỹ thuật câu cá, Cổ Dục cũng chỉ là một người bình thường.
Chớ nhìn thấy hắn câu lên nhiều cá đều đều mỗi ngày như vậy, nhưng thực ra cá mà hắn câu là do giếng kỳ lạ kia cung cấp. Ngược lại, cá mà Phùng Thư Nhân câu được là do kỹ thuật của cô.
Cá Chép 200 - 300 gram, cá Trê Đầu Vàng, cá Rễ Liễu, cá Đυ.c, cá Mè Trắng......
Không lâu sau cô câu lên được mười mấy con cá con. Mặc dù chúng không lớn lắm, nhưng nhìn đúng là rất vui vẻ, Cổ Dục cũng có chút không yên.
Những con cá này không cần bỏ nội tạng, đem đi chiên giòn đúng là hết chỗ chê. Món cá chiên này ăn rất ngon, có thể khiến lũ trẻ thèm đến khóc thét.
Nhưng mà hiện tại, dây câu của hắn quá lớn và lưỡi cũng quá nặng, cho nên ngoại trừ cá lớn thì cá con xem như không cắn câu và tất nhiên phao câu của hắn cũng không nhúc nhích. Cái này khiến hắn có chút lo lắng, hắn còn suy nghĩ xem có nên trở về mua vài chiếc cần câu tay không, dạo gần đây hắn khá ghiền câu cá.
“Chú ơi nhìn này!” Đang lúc Cổ Dục đang chần chừ, do dự không biết có nên mua vài chiếc cần câu cầm tay hay không thì Cổ Tú Tú cười hì hì chạy tới. Tiếp đó cô bé xòe tay ra, một con ếch màu nâu nhỏ hiện ra trong tay cô bé. Thấy con này, Cổ Dục không khỏi bất ngờ.
“Đây là Ếch Cỏ?” Nhìn thấy vật màu nâu nhỏ này, Cổ Dục không khỏi nghi ngờ hỏi. Mà nghe thấy lời Cổ Dục, Phùng Thư Nhân bên này cũng quay ra
“A! Đúng thật là Ếch Cỏ này. Nhưng một con không ăn thua. Nếu như mười mấy con thì được.” Nhìn con vật giống cóc nhiều hơn là giống ếch này, Phùng Thư Nhân thay vì sợ hãi lại vui vẻ nói.