“Ăn cơm thôi!” Khi mấy người Lâm Lôi đem hết cá vào nhà, Cổ Dục cũng đã nấu xong cơm trưa. Có tổng cộng hơn 10 món, ngoại trừ nguyên liệu chủ yếu là cá ngừ Cổ Dục còn làm một chút đồ ăn khác.
Bởi vì có một người ở Nhật Bản nên Cổ Dục đặc biệt chuẩn bị một đĩa đá lạnh, bên trong có các nguyên liệu chủ yếu là các loại tôm, tôm hồng y, tôm hồng đều có, còn có một con cua hoàng đế.
Nhưng mà ở trong đĩa chỉ có chân, thịt cua đã bị Cổ Dục tách ra xào với hạt tiêu rồi. Mai cua hoàng đế thì Cổ Dục dùng để hấp trứng, một con cua làm thành ba cách ăn, rất hợp lý.
Lúc Vạn Vũ Dương và Kentoro Aikawa thấy một bàn đồ ăn, bọn họ đều ngây ra.
Hiện tại bọn họ đã biết nguyên nhân vì sao Hứa Cẩm gọi Cổ Dục là đầu bếp có một không hai. Bởi vì đầu bếp thật sự có một không hai chưa cần ăn, chỉ cần ngửi đã có thể biết vị của món này nhất định vô cùng ngon.
“Nào! Bắt đầu ăn thôi.” Sau khi món cuối lên bàn, Cổ Dục cũng ngồi ở vị trí chủ vị, nói đùa, nhà hắn hắn không ngồi ở đây thì ai ngồi chứ.
Khi hắn động đũa ba người Hứa Cẩm cũng gấp không chờ kịp mà ăn thử.
Có thể nói mỗi một món đều ngon, bọn đều ăn đến sinh ra ảo giác, thật sự ăn quá ngon. Nhất là cá ngừ, vốn dĩ bọn họ cho rằng chế biến chín sẽ ăn không quen nhưng mà không ngờ ăn ngon như vậy.
Sau khi bọn họ ăn xong, bọn họ thật sự rất kinh ngạc, họ không hiểu Cổ Dục làm thế nào để giữ được hương vị của cá khi được nấu chín, việc này thật sự rất thần kỳ.
Nhưng đây là năng lực của Cổ Dục, người khác hâm mộ cũng không thể làm được.
Bữa ăn này làm bọn họ ăn đến no căng bụng, nếu không phải không ăn thêm được nữa, bọn họ còn muốn ăn tiếp, nhưng đáng tiếc, bọn họ không có cơ hội.
Chỗ đồ ăn còn lại, mấy người Lâm Lôi trộn lại và đem cho Vua Núi và Bạo Quân ăn.
Nhìn cảnh này, Vạn Vũ Dương và Kentoro Aikawa đều có một chút buồn bực. Bọn họ đột nhiên cảm thấy đồ mình ăn trước kia thật sự ăn không ngon bằng heo chó nhà Cổ Dục.
Mà Hứa Cẩm đã sớm nghĩ thông suốt rồi. Trước kia hắn ta và Khổng Hạo Văn cũng nghĩ như vậy, đúng là người so với người muốn tức chết.
“Khục! Cổ Dục, chúng tôi đã nếm thử rồi. Vậy giờ chúng ta bàn đến chuyện bán cá đi.” Ho nhẹ một cái, bây giờ Hứa Cẩm mới nhớ tới mục đích mà mình tới đây. Hắn ta không phải tới để ăn nhờ ở đậu….Ách, được rồi, thật sự là tới ăn nhờ ở đậu, nhưng mà cũng phải thuận tiện làm chính sự mới được.
“Đúng! Hay là chúng ta bàn về chuyện cá trước đi.” Nghe Hứa Cẩm nói, Vạn Vũ Dương cũng lập tức nói. Mặc dù vô cùng hoài niệm về mấy món ăn Cổ Dục làm, nhưng bây giờ không phải là thời điểm thích hợp, vấn đề phải cân nhắc bây giờ là làm thế nào để kiếm tiền.
Nghe nói tới trọng điểm, Kentoro Aikawa cũng nghiêm túc ngồi dậy.
“Tôi biết, cá này bán nguyên con phải tùy theo kích cỡ. Tôi có đầy đủ kích cỡ ở đây, tùy mọi người lựa chọn theo nhu cầu.” Nhìn Hứa Cẩm, Cổ Dục mở miệng nói trước.
“Có tổng cộng năm nhà hàng đã liên lạc với tôi, họ đều rất hứng thú với mấy con cá ngừ này, vì vậy tôi muốn có năm con. Kích thước nhỏ, tương đương với con của cậu vừa giết là được.” Hứa Cẩm lập tức nói.
Bây giờ nếu cá ngừ cỡ nhỏ thì bán theo ký, một ký đại khái khoảng 400 đến 1,200. Nhưng kể cả lấy giá cao nhất để bán một con cá ngừ hơn 200 kg thì cũng chỉ bán được 240 ngàn mà thôi, đây không phải là giá mà Cổ Dục muốn.
Tính toán trong lòng một chút, giá của hắn cộng thêm kích thước con cá, giá cả thì tính thêm một chút cũng không phải vấn đề gì lớn.
“Vậy đi, cá ngừ lớn như thế này, tôi chuẩn bị cho anh năm con, một con 3 triệu.”
“Ba triệu! Có thể, cái giá 3 triệu này rất hợp lý.”
Cổ Dục vừa mới lên tiếng, bên Hứa Cẩm vẫn chưa nói gì thì bên phía Vạn Vũ Dương đã giành nói trước.
“Vạn tổng! Đây là giá tiền của tôi…… 3 triệu không thành vấn đề, lúc nào có thể tới lấy cá đúng không?” Nghe Vạn Vũ Dương giành nói, bên này Hứa Cẩm cũng cười một cái đáp lại.
3 triệu đối với Vạn Vũ Dương đương nhiên có thể.
Phải biết rằng bất luận là con cá nào của Cổ Dục, nếu như được vận chuyển đến Nhật Bản thì đều là cấp bậc đấu giá, cấp bậc đấu giá là gì?
Chính là hằng năm tại chợ Tsukiji ở Nhật Bản đều có tổ chức hội đấu giá cá ngừ vây xanh đại dương, trong đó con lớn nhất và ngon nhất sẽ được đem đi đấu giá.
Có một số ít người nói đây chỉ là dùng tiền để làm quảng cáo. Nhưng trên thực tế, người Nhật Bản cũng không có ngu, làm quảng cáo thì cần tiêu tiền nhiều như vậy làm gì?
Đó là vì giá của con cá ngừ mà họ đấu giá thu về cũng sẽ đắt hơn nhiều so với cá ngừ thông thường. Đó là vì chất lượng và thịt cá trong những phiên đấu giá này cũng ngon hơn nhiều so với cá ngừ vây xanh đại dương thông thường.
Nếu như có thể bán đấu giá được một con cá ngừ, là đã có thể thu hồi vốn, thậm chí có thể kiếm lời một chút.
Mà cá ngừ vây xanh đại dương của Cổ Dục, mặc dù không phải đặc biệt lớn nhưng chất lượng thịt tuyệt đối là đứng đầu. Bởi vì vừa rồi Vạn Vũ Dương đã cố ý thử cá mà không chấm gia vị của Cổ Dục một chút, ăn ngon hơn nhiều so với cá ngừ cấp bậc đấu giá mà hắn ta đã ăn lúc trước.
Cá ngừ cao cấp như vậy, nếu như bây giờ muốn ăn, một ký bán 20 ngàn cũng không thành vấn đề. Hơn 200 ký đó là hơn 4 triệu, Cổ Dục bán 1 con 3 triệu, tất nhiên là giá bán hữu nghị. Nhưng lời Hứa Cẩm nói cũng làm cho Vạn Vũ Dương có chút lúng túng.
Đúng thế, đây là giá mà Cổ Dục cho Hứa Cẩm, không phải là giành cho Vạn Vũ Dương.