Nhưng rõ ràng lời thăm dò này của hắn trở nên vô nghĩa, bởi vì Cổ Dục thực sự không thể đảm bảo được.
Nghe xong lời nói của Hứa tổng, Cổ Dục liền lắc đầu.
"Cá của tôi... nói ra chỉ sợ ông không tin. Cá ở đây của tôi được đánh bắt từ khắp nơi trên thế giới. Ngài chắc cũng hiểu rõ việc câu cá, những thứ này đều dựa vào may mắn. Cho nên không có khả năng đảm bảo được sản lượng cùng chủng loại, vì thế tôi không có cách nào đảm bảo những vấn đề này.”
Nghe những gì Cổ Dục nói, Hứa Cẩm nheo mắt thở phào nhẹ nhõm. Nghe Cổ Dục nói cá của hắn là khắp nơi trên thế giới câu được, hắn cũng không quá tin tưởng.
Nhưng điều quan trọng đã xác định được, đây là cá đánh bắt trong tự nhiên.
“Đã như vậy, tôi vẫn muốn hợp tác. Dù sản lượng có hạn, tôi cũng muốn lấy một ít để bán." Do dự một lúc, Hứa Cẩm cũng nghiêm túc nói.
"Không thành vấn đề, bản thân tôi cũng không ăn được nhiều như vậy. Muốn mua thì tôi có thể bán cho ông, nhưng giá những thứ tôi đang có ở đây cũng không giá trị lắm." Nghe Hứa cẩm nói như vậy, Cổ Dục cũng không quan tâm, sau đó phất tay về phía hắn mà nói.
“Không biết cậu Cổ ở đây có những loại thủy sản gì, hơn nữa giá cả như thế nào?” Ánh mắt hắn lóe lên, nhìn thấy Cổ Dục đã đồng ý thì những việc nhỏ nhặt không thành vấn đề.
“Ở đây tôi có một ít cá sông và hải sản, cá sông thì có cá Rô Mo, cá Hồi Vân, cá Lóc, cá Vược... Còn hải sản thì nhiều loại hơn một chút như cá Hồi, tôm Hùm Úc, Cua Tuyết, Cua Hoàng Đế, Bào Ngư Đen, tôm Sú. Nhiều nhất vẫn là các loại cá Mú, cá Mú Sao Xanh, cá Mú Chấm, cá Mú Hoa Nâu, cá Mú Đỏ Sao Xanh thứ gì cũng đều có...”
Thấy Hứa cẩm hỏi về cá, Cổ Dục cũng bắt đầu kể ra những loại cá mình đang có. Lúc đầu nói về cá nước ngọt, Hứa Cẩm vẫn gật đầu. Nhưng đến khi Cổ Dục nói đến cua Hoàng Đế, cua Tuyết, cá Hồi, Bào Ngư Đen các loại. Vẻ mặt của Hứa Cẩm liền trở nên bối rối, bởi vì những loại này hoàn toàn khác biệt với cá nước ngọt.
Những thứ này, thực ra cũng là những loài sống trong thiên nhiên. Nhưng mà, trên chợ hải sản đều có thể mua được.
Đầu cơ kiếm lời, chủ yếu là dựa vào những loại không thể mua được, như thế mới có giá cao.
Vẻ mặt của Hứa Cẩm không che giấu được ánh mắt của Cổ Dục. Nhìn thấy dáng vẻ này của hắn Cổ Dục cảm thấy có chút sửng sốt, sau đó thì bật cười.
“Như vậy đi! Hai người chờ ở đây một lát.” Cổ Dục nói xong, liền đứng lên đi lên lầu hai. Không lâu sau hắn đi xuống trên tay còn có thêm hai thứ, một cái là Bào Ngư Đen còn cái kia chính là cua Tuyết.
Con cua Tuyết này chính là nhóm cua bắt được từ ngày đầu tiên. Trải qua những ngày thoải mái trong nước giếng, con cua này ban đầu chỉ có 2,5 – 3 kg. Hiện tại đã lớn đến 4 kg, nó giương nanh múa vuốt trông rất dọa người.
Mà khi Hứa Cẩm nhìn thấy sức sống của con cua này, hai mắt của hắn lập tức phát sáng.
“Tôi biết, ông đã ăn qua cá nhưng mà chưa thử qua hải sản của tôi. Ông cứ đem hai thứ này về trước thử một chút, sau đó chúng ta lại nói chuyện hợp tác.” Đem hai vật này bỏ vào túi nhựa, Cổ Dục liền đưa cho người đang ngồi ở đối diện. Đối với việc này Cổ Dục rất có lòng tin, đồ của hắn là đồ tốt. Hơn nữa, còn chính là đồ tốt nhất!
Sau khi rời nhà Cổ Dục, Hứa Cẩm vội vã cùng Cổ tấn từ biệt. Sau đó liền lái xe quay trở lại thành phố, trên đường hắn đã gọi cho người bạn kia để tìm đầu bếp. Người này lại cố ý đi chợ hải sản tìm mua hai con Bào Ngư Đen và cua Tuyết còn sống, chuẩn bị đem tới so sánh.
Khi hai người gặp mặt, lập tức liền đến nhà hàng hôm qua. Bởi vì cái này là để so sánh, cho nên toàn bộ quá trình chế biến hai người đều ở trong bếp để quan sát, khiến cho vị bếp trưởng nhà hàng buồn bực không thôi.
Con cua Tuyết cùng Bào Ngư Đen chia làm thành hai món mỗi loại. Cua thì một nửa thì hấp một nửa thì xào, Bào Ngư thì một nửa hấp một nửa om. Mười hai món được dọn lên bàn, Hứa Cẩm và người bạn kia cùng ngồi chung một bàn, quan sát buổi tiệc hải sản thịnh soạn trước mặt.
“Anh nói thật chứ, vị họ Cổ kia còn có hải sản sao?” Nhìn những thứ này trước mặt, ngửi được mùi vị. Người bạn của Hứa Cẩm không khỏi nuốt nước miệng một cái, dựa theo hương vị này thì rõ ràng đồ vật của Cổ Dục đúng là có chút cấp bậc. Điều này cũng khiến cho hắn có chút bối rối.
“Nếm thử thì sẽ biết!” Liếm môi một cái, Hứa Cẩm gắp một cái chân của cua Tuyết. Trước tiên bóc vỏ rút ra thịt cua bên trong, Hứa Cẩm cắn một miếng.
Cảm giác đầu tiên chính là tươi, sau đó là vị ngọt của hải sản. Có thể nói đầu bếp nấu đúng là không tệ chút nào. Thịt cua hoàn toàn vừa chín tới, hơn nữa mùi tanh cũng không còn.
Gật đầu hài lòng một cái, hắn tiếp tục cầm thêm một cái chân cua lên ăn để so sánh, cảm giác đều tương tự nhau. Quả thật người bạn này của hắn đúng là một lão ăn hàng, chọn hải sản đúng là sở trường của hắn. Con cua Tuyết này đúng là không lớn nhưng mà chất lượng thì rất tốt.
Tiếp theo, chính là muốn nhấm nháp cua Tuyết của Cổ Dục.
Hắn cầm chân cua mở ra, lập tức đưa thịt cua bỏ vào trong miệng.
Hứa Cẩm liền cảm giác trong đầu mình vừa có một vụ nổ, cái mùi vị biển khơi bỗng nhiên tràn vào ý thức của hắn. Cái loại cảm giác thơm ngon này so với lúc nãy còn gấp mấy chục lần, thậm chí cả trăm lần. Thịt cua mang theo từng tia hương vị liên tục gột rửa và tác động đến vị giác của hắn. Hương vị của con cua này hoàn toàn khác biệt với con cua Tuyết vừa ăn khi nãy.