Nhưng tại sao không nuôi San Hô Đỏ? Thứ này không phải sẽ lớn lên hay sao?
Trên thực tế, San Hô Đỏ thực ra là được tạo ra từ việc san hô chết rồi xếp chồng lên nhau. Thế nhưng trong bể nước bí mật của Cổ Dục làm sao có thể có san hô chết?
Ngay cả cá khi được câu lên, ký sinh trùng còn không sống được thì san hô kia làm sao sống. Cho nên bán vẫn tốt hơn, dù sao hắn đối với mấy thứ này cũng không để ý.
“Vậy được, tìm một cơ hội, ông đi tới chỗ của tôi, tiện thể đem San Hô Đỏ và những thứ đó mang đi.”
“Có thể có thể, ngài Cổ cứ đợi tin tức của tôi.”
Sau khi bàn xong chuyện San Hô Đỏ, Cổ Dục cũng không có vội vã mà rời đi, hắn bị Triệu Văn Quang lôi kéo đi ăn cơm trưa.
Người phương bắc thực ra đều có thói quen nói chuyện phiếm ở trên bàn cơm, huống chi Cổ Dục và Triệu Văn Quang trước lạ sau quen. Đây cũng đã là lần thứ ba, hai người cũng đều có ý kết bạn với đối phương.
Buổi trưa, Triệu Văn Quang biết Cổ Dục là kiểu người sành ăn, cho nên cố ý dẫn hắn đến một nhà hàng lâu đời, không gian không lớn lắm. Mặc dù nhà hàng không có tiếng tăm gì, nhưng khách tới đây ăn đều là khách quen, hơn nữa giá cả đặc biệt cao.
Tiệm này bán Dương Hạt Tử, Dương Hạt Tử chính là xương sống của dê, xương này được hầm nhừ, khi cắn vào hương vị ngon khó mà diễn tả được.
Bữa trưa này, coi như là Cổ Dục cũng ăn một miệng đầy dầu mỡ, hắn tương đối hài lòng.
Hai nồi Dương Hạt Tử, ngoài ra cộng thêm một thùng bia, cứ như vậy bị Cổ Dục và Triệu Văn Quang vừa ăn vừa nói chuyện đến tận ba giờ. Bởi vì trong tiệm của Triệu Văn Quang gọi điện tới có việc, nên Cổ Dục mới kết thúc một bữa này, nhưng mà bữa cơm này hắn ăn tương đối vui vẻ.
Dù vậy, hai người vẫn trò chuyện trước cửa hàng một lúc lâu, tiếp đó hắn mới đón một chiếc xe trở về khách sạn.
Về đến khách sạn, Cổ Dục đi tắm rửa để tẩy sạch mùi rượu trên người, rồi hắn mới nằm xuống. Chuyện đứng đắn hắn tới thủ đô đã xong xuôi. Mặc dù nói chuyện chính đã hoàn thành, nhưng hắn cũng chưa có ý trở về ngay bây giờ. Dù sao đốt đồng còn chưa có đốt xong đâu, hắn còn phải ở lại chống đỡ mấy ngày, đồng thời hắn còn có rất nhiều chuyện khác chưa có xử lý xong.
Ví dụ như tới đây một chuyến, nhà khác có thể không đi, nhưng khẳng định phải gọi điện nói cho Tiết Thanh Huyến một tiếng, còn có chỗ Ngu lão sư nữa.
Kể từ lần trước Ngu lão sư đi tới nhà Cổ Dục, sau đó vẫn nhớ mãi không quên rượu của Cổ Dục, trà của Cổ Dục, đồ ăn Cổ Dục làm, vân vân mây mây….
Lúc đầu ông ấy có một cái cớ để quay lại đó là tìm vợ cho Vua Núi. Kết quả ông ấy lại đột nhiên phải đi lưu diễn ở nước ngoài, chờ khi ông ấy trở về, Vua Núi đã cướp được Tiêu Hoàng Hậu, dĩ nhiên cũng không còn chuyện của ông ấy nữa rồi.
Không có cớ, khiến ông ấy nghẹn hết sức.
Cổ Dục dĩ nhiên nhìn ra, cho nên lần này tới đây, hắn làm gì thì làm cũng phải đi thăm Ngu lão sư, ít nhất phải mang theo một ít rượu phải không?
Nghĩ tới đây, Cổ Dục cũng lấy điện thoại ra, trước tiên gửi cho Tiết Thanh Huyến một tin nhắn, nói cho cô biết một mình mình tới thủ đô.
Kết quả tin nhắn vừa gửi đi chưa đến năm giây, Tiết Thanh Huyến đã gọi điện tới.
“Này! Cổ Dục, anh tới thủ đô rồi sao?”
“Đúng vậy!” Nghe âm thanh bên kia điện thoại, Cổ Dục cũng cười nói.
Mặc dù hắn và Tiết Thanh Huyến không có phát sinh qua chuyện gì, nhưng hai người coi nhau như bạn bè, cho nên lúc nói chuyện Cổ Dục rất thả lỏng.
“Tốt! Anh tới thủ đô cũng không nói cho em một tiếng, không phải là muốn cho em bất ngờ gì đó hả, anh tính tới tìm ông em cầu hôn đúng không?” Nghe Cổ Dục nhanh nhẹn trả lời, Tiết Thanh Huyến cũng cười hì hì nói, nhưng mà khi nghe cô nói xong thì trên đầu Cổ Dục xuất hiện đầy vạch đen.
Chuyện hắn và Tống Mính ở chung với nhau, Tiết Thanh Huyến chắc cũng biết đến. Bởi vì Tống Mính đăng rất nhiều ảnh chụp chung với hắn trong vòng bạn bè, tất nhiên bạn bè của Tống Mính không chỉ có mình hắn thấy được. Vì hắn cũng nhìn thấy một số cấp dưới của Tống Mính, dưới bức hình chụp của cô ấy và hắn còn có tin nhắn của Tiết Thanh Huyến và một cô gái tên Nhu Nhu.
“Đừng chém gió, không phải cô không biết chuyện của tôi với Tống Mính. Chủ yếu tôi tới là thăm ông cụ Tiết, thuận tiện còn mang cho ông ấy một ít rượu thuốc. Cô xem thử một chút ngày mai có được không?" Nghe Tiết Thanh Huyến nói, Cổ Dục suy nghĩ một chút nhưng vẫn kiên định, chỉ xem đây như một câu nói đùa và bỏ qua là xong.
“Dừng! Đừng tưởng em không biết, ngoại trừ chị Tống thì trong nhà anh còn hai tiểu quả phụ kia nữa, anh cũng đã thu rồi, anh còn cùng con nuôi của tiểu quả thụ mờ mờ ám ám. Có thêm em nữa thì có sao đâu, quan hệ của em với chị Tống tốt như vậy, chị ấy sẽ không chém anh đâu, ha ha. Ông của em mấy ngày trước còn nhắc về anh, nếu đã tới thì cần gì chờ ngày mai, bây giờ em đi đón anh.”
Nhưng mà Cổ Dục nói chưa hết lời, Tiết Thanh Huyến cũng hoàn toàn không thèm để ý nói. Còn chưa kịp đổi chủ đề thì cô cũng không cho Cổ Dục cơ hội nói cái gì. Nhìn thời gian, bây giờ là bốn giờ chiều xem ra cũng không phải quá trễ.
“Được! Để tôi phát định vị của cho cô, đi thăm ông cô một chút.” Sau khi xác nhận thời gian, Cổ Dục nói với Tiết Thanh Huyến một tiếng, sau đó gửi định vị cho Tiết Thanh Huyến.
Đồng thời hắn cũng tạm thời xóa tin nhắn muốn gửi cho Ngu lão sư, hắn cũng không thích đem nhiều chuyện cùng làm chung một chỗ. Mà hắn thích làm xong một việc, rồi mới làm tiếp một chuyện khác.