Nhưng mà bây giờ Cổ Dục chỉ là tạm thời suy nghĩ một chút thôi, hắn hiện giờ căn bản không cần ra ngoài nhiều lắm. Máy bay thương vụ thực ra cũng chả có lợi ích gì. Hơn nữa lấy trình độ của Cổ Dục, máy bay hắn mua chắn chắc là loại máy bay lớn, ít nhất có thể bay thẳng đến Mỹ hay Châu Âu, loại máy bay này ít nhất cần phải bay trên 10 ngàn dặm rồi mới được.
Mà kiểu máy bay này, chẳng hạn như Gulfstream G650, phải mất ít nhất cũng hơn 400 triệu.
Mặc dù bây giờ Cổ Dục cũng mua nổi, nhưng cũng không có ý nghĩa gì. Dù sao đây cũng chỉ là một cái đồ chơi lớn mà thôi.
Lúc Cổ Dục đang suy nghĩ lung tung, chuyến bay của hắn cũng bắt đầu làm thủ tục, hắn cầm vé hạng nhất lên máy bay xong thì cũng ngồi vào chỗ và bắt đầu thưởng thức nước táo.
Nếu như nói khoang hạng nhất có gì tốt hơn khoang phổ thông thì ngoại trừ chỗ ngồi rộng rãi hơn, thoải mái hơn, ăn uống cũng ngon hơn cái gì cũng nhỉnh hơn một chút.
Sau khi ngắt kết nối internet, cầm điện thoại đọc tiểu thuyết trong bộ nhớ một lúc thì máy bay cũng đã đáp xuống sân bay thủ đô.
Sau khi ra sảnh chờ, Cổ Dục nhìn thấy một chiếc Mercedes-Benz đang đợi hắn ở phía xa.
Không nên hiểu lầm, xe này cũng không phải là của một người bạn nào cả. Nói thật hắn không có quá nhiều bạn bè ở thủ đô, lần trước tới thủ đô là Khổng Hạo Quân, anh của Khổng Hạo Văn tới đón. Nhưng mà ông ấy chủ yếu là tới nhận cá, đón Cổ Dục chỉ là tiện đường mà thôi.
Lần này tới thủ đô, có thể là do đi quá vội vàng nên Cổ Dục cũng không nói cho ai, cái xe tới đón hắn là xe hắn đặt ở khách sạn.
Bây giờ Cổ Dục có tiền, dĩ nhiên hắn sẽ không để bản thân chịu thiệt thòi, chớ nhìn hắn đi không có mấy ngày, nhưng mà hắn đặt khách sạn là loại tương đối tốt.
Hình như tên nó là khách sạn Di Hòa Man, tọa lạc phía sau Di Hòa Viên, là khách sạn kiểu vườn hoàng gia. Đương nhiên giá cả cũng rất không thân thiện. Một phòng bình thường có giá hơn 4 ngàn một đêm. Cổ Dục đặt ở trên mạng là phòng tốt nhất, có phải phòng tổng thống hay không thì hắn không biết, nhưng phòng hắn đặt là phòng có giá 11,787 ngàn một đêm.
So với lần trước vội vàng đến, vội vàng đi thì lần này Cổ Dục dự định ở thêm mấy ngày. Cho nên trực tiếp đặt phòng một tuần, về phần một tuần sau có thể ở lại hay không thì đó lại là vấn đề khác.
Chiếc xe này cũng là khách sạn hắn ở gửi tới, sau khi xác nhận thân phận của Cổ Dục, tài xế cũng cung kính mời hắn lên xe, tiếp đó lái xe về khách sạn.
Nhưng khi quay lại tài xế cố ý đi đường vòng. Đừng hiểu lầm, chiếc xe này không phải là xe taxi và tiền cũng không tính theo quãng đường, tài xế đi đường vòng là để cho Cổ Dục ngắm cảnh ở thủ đô, cũng coi như là một loại dịch vụ.
Sau khi đến khách sạn, Cổ Dục ăn khuya một ít, đi tắm rồi ngủ.
Sáng hôm sau khi thức dậy, Cổ Dục nhìn thấy khu vườn trong khách sạn, chưa nói tới nó thực sự rất đẹp. Cùng khu vườn kiểu trung tây kết hợp của Cổ Dục có vẻ đẹp khác biệt, khu vườn chỗ này xem trọng chính là đại khí, đúng là vô cùng xinh đẹp.
Nhưng mà đáng tiếc Cổ Dục trời sinh không có tế bào nghệ thuật, hắn ngoại trừ cảm giác khu vườn trước mặt có chút xinh đẹp thì hắn cũng không có gì để nói.
Sau khi đem 3 bình hoa lấy ra, hắn gọi cho Triệu Văn Quang một cuộc điện thoại. Tiếp đó đón một chiếc xe đi thẳng tới cửa hàng Nguyên Bảo Trai.
“A, Ngài Cổ!”
“Ngài Triệu, ha ha ha ha!”
Khi Cổ Dục đi tới cửa chính Nguyên Bảo Trai, hắn đã thấy được Triệu Văn Quang đang đứng chờ hắn, hai người gặp mặt tự nhiên khách sáo vài câu.
Đối với Triệu Văn Quang mà nói, hắn làm chính là các mối khách quen, cho nên có thể nói là rất phải phép. Sau thổi phồng Cổ Dục mấy câu, hắn mới dẫn Cổ Dục vào phòng VIP. Khi Cổ Dục ngồi xuống, lúc này có một cô gái cũng bưng một bộ ấm trà đi tới rồi bắt đầu pha trà trước mặt Cổ Dục. Nhưng khi mùi thơm của trà tỏa ra, Cổ Dục đã cảm thấy một cảm giác quen thuộc.
“Hắc hắc, ngài Cổ! Trà này là thứ tốt, tôi cướp được không nhiều, nếu như ngài Cổ có hứng thú, lát nữa tôi sẽ đem cho ngài một ít.” Nhìn thấy Cổ Dục giật mình, Triệu Quang Văn còn tưởng Cổ Dục cảm thấy có hứng thú đối với lá trà, không khỏi cười nói.
“Cũng không cần đâu, trà này nhất định là ông mua từ nhà họ Tống đúng không.” Cầm chén trà lên, Cổ Dục uống một ngụm, sau đó càng thêm chắc chắn mà mỉm cười nói.
“Ồ? Ngài Cổ rất có kiến thức đó nha, trong nhà cũng có một ít sao?” Nghe được Cổ Dục nói như vậy, Triệu Quang Văn không khỏi kinh ngạc nhìn về phía Cổ Dục.
“Tạm được, cũng không ít.” Cổ Dục suy nghĩ một chút rồi nhìn về phía Triệu Văn Quang cười nói.
Nghe Cổ Dục nói vậy, Triệu Văn Quang không khỏi cảm khái vỗ mạnh vào mồm.
“Ngài Cổ! Tôi nói thật với ngài, thứ này thật đúng là không dễ lấy.” Để chén trà xuống, Triệu Văn Quang lập tức nói với Cổ Dục về loại trà xanh này.
Cổ Dục bán trà xanh cho nhà họ Tống, sau đó nhà họ Tống bắt đầu bán ra bên ngoài.
Mặc dù mỗi tháng Cổ Dục đều cung cấp cho nhà họ Tống tầm khoảng 400 ký trà.
Nhưng có một phần sáu lá trà này cũng chính là 16% là thù lao xào trà cho ông cụ Tống. Mà những lá trà của ông cụ Tống thì người trong nhà ông không có dám bán.
Còn một phần là phải để cho Cổ Dục, Cổ Dục thường sẽ tặng cho người khác, cho cha hắn, chủ yếu nhất là hắn cũng muốn uống.
Cho nên mỗi tháng có thể lưu thông đến trên thị trường trà đại khái chỉ có hơn 300 ký.
Một nửa hồng trà, một nửa trà xanh. Mặc dù giá cả cực cao, nhưng trên thế giới này kẻ có tiền nhiều lắm.