Trong lúc Cổ Dục đang suy nghĩ Lữ Thi Vân sẽ đáp trả tên liếm cẩu như thế nào, thì bên Lữ Thi Vân cũng đã trực tiếp lớn tiếng nói. Sau đó cầm điện thoại ra, chuẩn bị chuyển khoản lại cho hắn ta.
Lữ Thi Vân không giống như Lương Tuyết, dùng thực lực và năng lực ngồi vững ở vị trí đại tỷ giới phát sóng trực tiếp, thu nhập một năm cũng trên mấy chục triệu cũng không thành vấn đề.
Mà Phùng Thư Nhân sau bởi vì dựa vào Cổ Dục quan hệ để mượn gió đông, nghiễm nhiên bây giờ trở thành đại tỷ phát sóng trực tiếp ngoài trời. Coi như là Cổ Dục không cho mấy cô tiền thì mấy cô ấy vẫn có tiền.
Nhưng Lữ Thi Vân thì khác, mặc dù cô cũng livestream nhưng mà thực ra kiếm tiền cũng không nhiều. Lại thêm gia nhập công hội, công hội cũng rút bớt số phần trăm thu nhập của cô. Mặc dù thu nhập tốt hơn so với đi làm, nhưng tiền tới tay một tháng cũng chỉ có 7-8 ngàn.
Cho nên Lữ Thi Vân rất là thiếu tiền, nhưng mà từ quyết tâm trả lại tiền của nam sinh này có thể nhận ra Lữ Thi Vân thực sự không thích tên này.
“Không, anh không cần tiền, anh chỉ cần em quay đầu nhìn anh một cái, anh có gì mà để cho em hài lòng, em nói đi, anh sửa.” Nhưng mà rõ ràng, tên này nói những lời này cũng không phải là vì tiền, nhìn Lữ Thi Vân hắn ta cũng cuồng loạn rống lên.
"Anh thích tôi điểm nào, tôi sẽ đổi nó được chưa?" Nghe được lời của hắn, Lữ Thi Văn bên này cũng hơi nóng nảy, người này sao lại không nói lý như thế chứ?
"Tôi thích dáng vẻ em không thích tôi..." Nhìn dáng vẻ như phát điên của Lữ Thi Văn, người nam sinh với khuôn mặt mập mạp nói.
Nói thật, khi nghe cậu ta nói như vậy, Cổ Dục ở trong xe suýt chút nữa thì nôn mửa. Không thể không nói, có đôi khi giữa tình nhân với nhau nói chút lời thổ lộ tâm tình sẽ làm cho toàn thân tê dại, thật sự là một chuyện rất tốt. Nhưng nếu cứ nói như vậy mãi thì thật sự là quá xấu hổ rồi.
Quả nhiên, sau khi Lữ Thi Văn nghe được lời này của cậu ta thì đã không muốn nói thêm bất cứ lời nào nữa.
"Thần kinh!" Trừng mắt nhìn tên năm sinh này một cái, Lữ Thi Văn trực tiếp xoay người muốn đi. Nhưng người nam sinh này cũng thật sự có cốt khí, vừa thấy Lữ Thi Văn muốn đi, hắn ta trực tiếp nằm xuống rồi ôm lấy chân Lữ Thi Văn. Khi thấy một người con trai lại có thể trở nên vô lại giống như tên này thì tam quan của Cổ Dục cũng bị hắn ta làm cho đổi mới.
"Đúng là chuyện gì cũng có mà." Cổ Dục vốn chỉ tới xem náo nhiệt lúc này không khỏi nở nụ cười, sau đó bật đèn pha đồng thời bấm còi một cái.
Nghe được tiếng còi bên này, còn có ánh đèn xa chói mắt kia, Lữ Thi Văn cùng người nam sinh kia đều quay mặt nhìn qua.
"Lên xe." Nhìn ánh mắt bị hấp dẫn của bọn họ, Cổ Dục một lần nữa tắt đèn, sau đó hạ cửa kính xuống nói với Lữ Thi Văn một câu.
Lúc nhìn thấy Cổ Dục, trên mặt Lữ Thi Văn trong nháy mắt đã nở nụ cười. Sau đó nụ cười này lại biến thành có chút u oán, cô nhìn Cổ Dục một cái rồi nhẹ nhàng mím môi. Tiếp đó cô lại nhìn người nam sinh vẫn còn đang ôm chân mình, Lữ Thi Văn dùng sức kéo chân ra. Cô bước nhanh đến vị trí ghế phụ, hơn nữa còn thắt dây an toàn.
Nhìn người nam sinh bên ngoài còn nằm trên mặt đất. Cổ Dục cũng không quản cậu ta, chân đạp ga một cái, trực tiếp chạy về phía trước. Người nam sinh kia lúc này dường như cũng đã phản ứng lại, lập tức lăn một vòng rồi đứng lên, bắt đầu đuổi theo xe rồi hét to.
"Thi văn... Thi văn..."
Nghe tiếng kêu thê thảm của hắn, Cổ Dục không khỏi liếc nhìn qua Lữ Thi Văn. Ôi! Tình yêu ngây ngô này thật đúng là... Có chút đáng sợ mà.
“Được rồi, về đến nhà cô rồi!” Thời gian sau đó, bầu không khí trong xe rất nặng nề. Cổ Dục cũng không nói gì, Lữ Thi Văn cũng không nói gì. Nhưng mà bởi vì hắn đã đưa Lữ Thi Văn về nhà hai lần, cho nên Cổ Dục biết nhà cô nhóc này ở đâu, rất nhanh đã đưa cô nhóc tới dưới nhà.
"Tại sao anh lại chặn tôi?" Nghe Cổ Dục nói, Lữ Thi Văn cũng không vội vàng xuống xe mà rốt cuộc cũng mở miệng hỏi Cổ Dục.
"À, thật ra là Phùng Thư Nhân chặn, nhưng mà tôi cho rằng cô ấy chặn cũng không sai. Bởi vì thật sự tôi cũng không phải người tốt gì. Ít nhất ở giữa một đám phụ nữ, thật sự tôi có quan hệ với rất nhiều người cùng một lúc." Nghe Lữ Thi Văn nói như vậy, Cổ Dục biết cô nhóc này có thể có chút ý nghĩ với mình, nhưng mà cô ấy vẫn còn nhỏ.
Cổ Dục và mấy người Lâm Lôi có thể ở cùng một chỗ, bởi vì các cô ấy đều là người trưởng thành. Các cô ấy biết mình đang làm cái gì, ở cùng một chỗ với Cổ Dục cũng không phải do xúc động. Nhưng tình huống của Lữ Thi Văn và Đan Đình Đình lại không giống. Cổ Dục thật sự không hy vọng làm chậm trễ con gái nhà người ta.
Cho nên sau khi suy nghĩ một chút, hắn vẫn quyết định nói thẳng.
"Vậy tại sao trong số những người kia lại không thể có thêm em?" Có thể thấy rõ ràng là em gái này nghe nhầm trọng điểm. Sau khi Cổ Dục dứt lời, cô cũng ngẩng đầu lên, vẻ mặt nghiêm túc nói. Nghe cô nói như vậy, Cổ Dục không biết nói gì nữa.
"Em nghe không hiểu sao? Tôi đồng thời có quan hệ với vài cô gái cùng một lúc. Em biết mẹ nhỏ của Phùng Thư Nhân là Lâm Lôi không, còn có Lý Vân Vân, tôi cũng đều đang có quan hệ mập mờ với họ. Bạn gái chính thức của tôi tên là Tống Mính. Tôi còn có quan hệ với một người mẫu ở thủ đô tên là Triệu Hàn. Cũng không phải tôi đang lừa gạt các cô ấy, tôi nói là thật lòng. Tình yêu mà em muốn tôi cũng không cho em được, chẳng lẽ em cũng muốn làm một con chim hoàng yến bị nuôi nhốt ở trong lồng hay sao”