Mục lục
Bắt Đầu Từ Một Cái Giếng Biến Dị
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Mua bán chính là trong tay giữ quyền xuất hàng, mà quyền xuất hàng đại biểu cho quyền nói chuyện. Nếu như Cổ Dục muốn tự mình thành lập một thương hiệu riêng, thì đây chính là bất lợi cho hắn.

Cho nên lựa chọn thứ hai, hợp tác và giám sát lẫn nhau là lựa chọn tốt nhất.

Nhưng...... Điều kiện trước tiên chính là hàng hóa của Cổ Dục cung cấp không thể xảy ra vấn đề. Hơn nữa, hắn còn phải tạo tạo dựng một cái thương hiệu riêng của mình mới được.

Mà vấn đề chính là hàng hóa của Cổ Dục cung cấp không ổn định. Hơn nữa, Cổ Dục cũng không nghĩ đến việc tạo dựng một cái thương hiệu riêng cho bản thân.

Cho nên khi hắn bán những con cá này đi. Lúc đó Hứa Cẩm có giữ lại để nuôi lớn, hay dùng để bán ra hoặc là đầu cơ kiếm lời, thì chẳng liên quan gì đến Cổ Dục nữa. Đương nhiên, nếu như hắn bán cá với giá cao, khiến cho Cổ Dục phát thèm, thì Cổ Dục có thể kết thúc hợp đồng bất cứ lúc nào. Đây chính là tự do mua bán.

Cổ Dục có năng lực trong phương diện này, cho nên sau khi hắn do dự một chút, liền lựa chọn phương án thứ nhất. Sau khi nghe được lời của Cổ Dục, trong mắt Hứa Cẩm lóe lên một tia thất vọng.

Sự thất vọng này chính là bởi vì hắn hận mình không có cách nào mang Cổ Dục buộc lên cùng một thuyền cho nên mới thất vọng. Hắn cũng thất vọng bởi vì Cổ Dục không có tham vọng, nếu như Cổ Dục mang chính hải sản của mình ra tạo thành một sản nghiệp, thì cái sản nghiệp này hắn tin tưởng sẽ phát triển rất tốt.

Nhưng Khổng Hạo Văn ở bên cạnh sau khi nghe được lời Cổ Dục, hắn khẽ cười một cái. Bởi vì, hắn thấy Cổ Dục lựa chọn phương án thứ nhất chính là vì hắn có thể kìm nén lòng tham của mình, đây mới là việc làm sáng suốt nhất. Tuy nhiên, việc này chẳng có liên quan gì đến hắn, cho nên hắn cũng không nói thêm một câu nào.

“Vậy cậu cứ định ra một cái giá đi!” Hứa Cẩm không hổ là thương nhân, rất nhanh cũng điều chỉnh lại trạng thái. Sau đó, hắn cười rồi mở lời với Cổ Dục.

“Sản lượng cá nước ngọt tôi cung cấp cũng không phải quá nhiều, cho nên tôi mặc định bất luận là loại gì cũng bán 200 tệ một kg cho ông.” Nghe thấy Hứa Cẩm tiến vào bước tiếp theo, Cổ Dục cũng nói.

“Ừm, cái này cũng được.” Đối với giá của cá nước ngọt, Hứa Cẩm trong lòng cũng muốn như vậy. 200 tệ một cân, hắn còn rất nhiều không gian để thao tác. Mặc dù còn phải thuê nhân công, thuê cửa hàng, tiền thuế các loại. Nhưng lợi nhuận mỗi kg thu được có thể từ 15 - 30 tệ, đây chính là một hạng mục tích lũy lâu dài. 10 ngàn kg là có 150 ngàn đến 300 ngàn tiền lãi thu vào. Điều này hoàn toàn có thể làm được, nếu có càng nhiều cá thì dĩ nhiên là quá tốt rồi.

Nhưng hắn đoán rằng, Cổ Dục không kiếm ra quá nhiều cá nước ngọt. Dù sao thì cá của hắn đều dựa vào câu mà ra.

“Về phần hải sản, tôi sẽ chia ra từng loại. Cua Tuyết 600 tệ một kg, cua Hoàng Đế 2,000 tệ một kg. Tôm Hùm Úc 1,500 tệ một kg. Bào Ngư Đen 1000 tệ một kg. Tôm Sú 500 tệ một kg. Cá Hồi 400 tệ một kg......”

Nhìn xem các loại hải sản này, Cổ Dục lạnh nhạt nói ra giá cả. Mà Hứa Cẩm ở một bên cũng ghi chép giá mà Cổ Dục nói, một bên âm thầm gật đầu.

Nói thật, giá của Cổ Dục đưa ra đắt hơn nhiều so với thị trường. Ở trên thị trường, một con cua Tuyết chưa trưởng thành giá 160 đến 180 tệ một kg. Cua Hoàng Đế cũng 600 tệ một kg, Bào Ngư Đen cũng tầm 400 tệ một kg. Đối với Tôm Sú muốn mua còn tươi sống cũng là rất ít, nếu muốn mua sống phải đi tận Vân Nam, ở đó đại khái mấy chục tệ một kg. Cá Hồi lại càng đắt kinh khủng, thứ này bình thường cũng phải 60 - 70 tệ một cân. Mà Cổ Dục trực tiếp tăng giá lên 400 trăm, ít nhất đã gấp 5 lần.

Nhưng mà nghe thấy giá Cổ Dục đưa ra, Hứa Cẩm lại cảm thấy báo giá này của hắn rất thấp, không có cao một chút nào.

Nhưng phàm là người đã từng ăn hải sản của Cổ Dục, thì đều tuyệt đối cho rằng hải sản của hắn sẽ không có cái giá tiền này. Cho dù là đắt hơn một chút thì bọn họ cũng cam lòng. Mà cái giá đắt hơn một chút này, chính là khoảng không gian kiếm lợi nhuận của hắn.

Sau khi ghi lại đầy đủ giá cả được đưa ra, Hứa Cẩm đặt bút xuống rồi đưa tay ra.

“Chúng ta hợp tác vui vẻ!” Hứa Cẩm bây giờ chỉ muốn hoàn thành hợp đồng kinh doanh này một cách nhanh chóng, những thứ khác chỉ là chuyện nhỏ. Mà Cổ Dục khi nhìn thấy bộ dạng sung sướng của Hứa Cẩm, hắn cũng nhếch mép. Tốt quá, hắn ban đầu còn đang nghĩ xem có nên cho bọn họ thương lượng lại giá cả hay không. Bây giờ lại thấy không cần, có vẻ như hắn đã đánh giá thấp lực ảnh hưởng của các loại hải sản, đúng là báo giá có hơi thấp một chút rồi.

“Hợp tác vui vẻ!” Nhưng lời đã nói ra, nước cũng không rửa được. Những thứ này, vốn dĩ cũng là sản phẩm phụ từ cái giếng. Cổ Dục có thể bán đi, hơn nữa còn bán giá cao như vậy cho nên hắn rất vui vẻ. Trong nháy mắt Cổ Dục và Hứa Cẩm cùng nhau bắt tay rất chặt.

Hứa Cẩm cũng yên tâm hơn nhiều. Sau đó hắn lập tức sắp xếp cho người của mình chuẩn bị xe bồn, muốn đưa các loại hải sản và đám tôm cá kia chia ra để vận chuyển. Tiếp đó đóng dấu hợp đồng, hôm nay hắn nhất định phải mang nhóm cá này đi.

“Đúng rồi! Tôi còn chuyện này muốn nói. Tôi biết các người đều có cửa hàng trên toàn quốc. Nhưng sản lượng cung cấp cho chỗ tôi rất ít, cho nên chỉ có thể thỏa mãn nhu cầu của một bộ phận.” Một ngày Cổ Dục chỉ có thể câu được 40-50 con cá. Hắn chắc chắn ăn không hết, nhưng đem đống này đi bán cho cả nước thì có chút hơi quá cường điệu.

“Tôi biết! Tôi chỉ chuẩn bị bán những thứ này ở vài cửa hàng trong các thành phố lớn. Các loại hải sản này của cậu không phải người bình thường có thể mua được nha.” Nghe được lời Cổ Dục, Hứa Cẩm cũng cười một chút. Hắn cũng không có bị những thứ này làm cho hư não đâu.

Nghe hắn nói như vậy, Cổ Dục cũng không lên tiếng nữa, chỉ mỉm cười một cái.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK