“Anh thật đúng là tham lam, nhưng điều này không quan trọng, chỉ cần anh mang tôi lên núi. Biết đâu lúc đi ra tôi còn có thể cho anh một vài phần thưởng khác đó." Nghe thấy lời nói của Cổ Dục, lúc này Tiết Thanh Huyến bắt đầu cười, bởi vì cả cô ấy và Cổ Dục đều biết thật ra một triệu kia cũng không được tính là gì.
Sở dĩ Cổ Dục muốn một triệu kia là bởi vì Cổ Dục muốn tâm tình của mình dễ chịu hơn một chút mà thôi. Khi Tiết Thanh Huyến nhìn thấy ánh mắt của Cổ Dục thì cô ấy cũng bắt đầu cười.
"Đi thôi!” Im lặng nhìn cô gái ở bên cạnh mình, sau đó Cổ Dục dậm len chân ga, lập tức lái xe trở về nhà của mình. Khi mấy người Lâm Lôi nhìn thấy Tiết Thanh Huyến đến thì các cô cũng chẳng suy nghĩ gì cả.
Bởi vì Cổ Dục cũng không có tính là lừa gạt các cô. Hắn nói đi đưa đồ cho Tiết Thanh Huyến, cho nên Tiết Thanh Huyến theo Cổ Dục trở về cũng là chuyện bình thường. Chỉ có điều khiến các cô giật mình là sau khi Tiết Thanh Huyến chào hỏi các cô xong thì lập tức đi lên lầu hai dọn dẹp phòng để ở lại.
Điều này làm cho các cô hết sức kinh ngạc. Phải biết rằng từ trước đến giờ Cổ Dục chưa bao giờ giữ khách ở lại, ở đây ngoại trừ Cổ Dục cũng chỉ có cha mẹ của hắn là từng ở qua. Ngay cả người bạn thân của hắn là Khổng Hạo Văn cũng chưa từng được ở đây qua đêm. Nhưng mà không hiểu vì sao, Tiết Thanh Huyến chỉ gặp qua Cổ Dục mấy lần thì lại được ở lại, điều này làm cho các cô ấy hết sức bất ngờ.
Mà điều bất ngờ này khiến ánh mắt của Lâm Lôi, Lý Vân Vân và Phùng Thư Nhân cảm thấy có một chút mất mát. Mặc dù Lâm Lôi và Lý Vân Vân ngoài miệng nói sẽ không cùng Cổ Dục phát sinh chuyện gì, nhưng khi một màn này xuất hiện, các cô lại có cảm giác vô cùng lo lắng.
"Cô ấy phải vào núi giúp ông nội của cô ấy hái thuốc, nói cái gì mà muốn làm trọn đạo hiếu. Tôi đoán chắc là cô ấy không tin tôi sẽ thay cô ấy hái dược liệu tốt, vì vậy hôm nay cô ấy sẽ nghỉ ngơi ở đây một đêm, sáng ngày mai thì lên núi cùng tôi hái thuốc. Có thể cuối ngày cô ấy sẽ rời đi thôi, dạng đại tiểu thư như cô ấy chắc chắc cơ thể không chịu đựng được cuộc sống bên trong rừng rậm của thôn chúng ta đâu.” Nhìn ánh mắt của ba cô gái trước mặt, ban đầu hắn cũng không muốn giải thích nhưng không hiểu sao lại bất tri bất giác giải thích một hồi. Sau khi ba cô gái nghe được lời giải thích của Cổ Dục thì cũng thở phào nhẹ nhõm.
Tuy nhiên sau khi thở phào xong thì tự dưng khuôn mặt của các cô cũng bỗng chốc đỏ lên, trong lòng u ám. Rõ ràng là hắn cũng đâu có quan hệ gì với mình đâu chứ?
“Có lẽ phải làm anh thất vọng rồi, chú hai của tôi ở trong quân đội, chính vì vậy từ nhỏ tôi đã được đối xử như một quân nhân. Mà chú hai của tôi cũng từng đem tôi ném vào khu bộ đội đặc chủng để huấn luyện mấy năm. Do đó tôi cũng không cho rằng có hoàn cảnh nào mà tôi không thể đi được.” Đang lúc nghe Cổ Dục giải thích cho ba cô gái trong nhà thì lúc này Tiết Thanh Huyến cũng từ trên lầu đi xuống, vừa đi vừa cười tủm tỉm nói.
“Ồ! Cô có xác định là bọn họ không phải đang chơi cùng cô không?” Nghe lời nói của Tiết Thanh Huyến thì Cổ Dục khinh bỉ nhìn cô một cái, cô ta nói cô ta là lính đặc chủng sao, chắc là xem phim truyền hình quá nhiều rồi.
“Anh cứ đi thử là sẽ biết thôi mà!” Nghe lời nói xem thường của Cổ Dục, lúc này Tiết Thanh Huyến cũng cao ngạo ngẩng đầu lên, mặt khiêu khích hướng về phía Cổ Dục nói.
Có phải là cao thủ thật hay không thì sáng mai đi vào núi thì sẽ biết thôi.
“Khụ, Được rồi, cũng gần tới giờ làm cơm trưa rồi. Tiểu Dục trưa nay muốn ăn gì, bọn tôi đi chuẩn bị.” Nhìn dáng vẻ của Cổ Dục và Tiết Thanh Huyến đang đứng nhìn nhau, lúc này Lâm Lôi ho nhẹ một tiếng sau đó đứng ra hòa giải. Nghe được Lâm Lôi nói thì Cổ Dục cũng lập tức đứng lên.
Mặc dù không muốn dẫn Tiết Thanh Huyến lên núi, nhưng do hắn đã đáp ứng rồi, do đó hắn cũng không nhất thiết phải ở đây tức giận làm gì. Nhanh chóng đưa cô ta đi để hoàn thành việc này sớm mới là điều quan trọng nhất.
Theo màn đêm dần dần buông xuống, mấy người Lâm Lôi đều rời nhà Cổ Dục, trong nhà lúc này cũng chỉ còn lại có Cổ Dục và Tiết Thanh Huyến.
Nói thật, trong nhà bất thình lình xuất hiện thêm một người cho nên Cổ Dục cảm thấy có chút khó xử. Cũng không phải là không thoải mái lắm, nhưng chính là cảm giác trong nhà của mình tự nhiên nhiều hơn một người làm hắn cảm thấy có chút là lạ. Nhất là khi nhìn thấy Tiết Thanh Huyến đang ngồi ở trên ghế sô pha không ngừng điều chỉnh remote tivi, dáng vẻ như muốn kiếm cái gì đó, việc này làm cho Cổ Dục có một loại cảm giác rất không chân thật.
"Được rồi! Tôi đi lên lầu ngủ đây.” Cổ Dục nhún vai một cái sau đó đi lên lầu. Khi về tới căn phòng phía sau thì Cổ Dục không đi ngủ sớm, mà hắn nằm trên giường chơi game đến hơn chín giờ, sau đó đi tắm rồi mới đi ngủ.
Nhưng trước khi đi ngủ thì người bình thường đều sẽ uống nước và tất nhiên Cổ Dục cũng không ngoại lệ.
Mặc dù bên trong không gian của hắn có không ít nước, tuy nhiên hắn lại không có ý muốn uống chúng cho nên hắn xuống lầu đi vào bếp uống một ít nước ướp lạnh.
Khi hắn xuống lầu mới phát hiện Tiết Thanh Huyến cũng đã tắt tivi đi lên trên lầu. Lúc này lầu một là một màu đen kịt, tuy nhiên Cổ Dục vẫn nhìn thấy được bóng dáng của Vua Núi đang nằm ở cửa ra vào. Sau khi nghe được tiếng bước chân thì lúc này Vua Núi cũng ngẩng đầu lên liếc mắt nhìn Cổ Dục. Sau đó nó lại tiếp tục nằm xuống ngủ, Cổ Dục mở tủ lạnh lấy ra một bình nước vừa nhìn mặt trăng ở bên ngoài vừa chầm chậm uống.
Tuy nhiên trong đầu hắn lúc này vẫn đang suy nghĩ vấn đề đi lên núi vào ngày mai. Hắn không hi vọng phải ở trong rừng rậm cùng Tiết Thanh Huyến quá lâu. Không thể sử dụng không gian bí mật ở trong rừng rậm chắc chắn sẽ rất khổ, mà hắn cũng không thích chịu khổ.