Chú Ba biết trồng cây làm ruộng, biết nuôi gà, nuôi lợn, thậm chí có thể nuôi bò…
Khả năng này chính là khả năng của con nhà nghèo sớm biết lo liệu việc nhà, mặc dù chú Ba không có học nhiều, nhưng thật sự đã từng làm không ít công việc. Những công việc xung quanh đây đã bị chú ba chinh phục hết rồi, hơn nữa chú Ba làm người rất trung thực, có trách nhiệm, thực sự là con người của công việc.
Vì vậy mỗi năm khi đến mùa nông nhàn, chú Ba của Cổ Dục là một người rất được săn đón.
Chú ba cùng với dì Ba chỉ lấy tiền của hai người nhưng lại có thể làm việc của ba người, có ông chủ nào mà không thích như vậy chứ?
Sau đó chú Ba kể cho hắn nghe những thuận lợi và khó khăn của việc chăn nuôi gia súc trên mảnh đất đó. Ưu điểm là đất rộng, bằng phẳng, bên dưới có những tảng đá lớn nên không lo trâu bò đi lại, giẫm đạp làm lún đất… sửa chữa cũng tiện hơn rất nhiều.
Nhưng nhược điểm thật sự lớn hơn nhiều so với ưu điểm. Thứ nhất là đất ở đó quá mỏng, không giữ được nước nên ngoại trừ cỏ thì không trồng những loại cây khác được. Thứ hai là đất trống, mùa đông quá lạnh và nhiều gió. Nếu gió quá lạnh, gia súc có thể không chịu được, đồng thời còn phải xử lý vấn đề về thức ăn vào mùa đông.
Đều là vấn đề, nhưng những vấn đề này không quá phiền phức đối với Cổ Dục.
Hắn muốn mua mảnh đất kia chính là vì nuôi bò, hắn cũng không định trồng cây gì khác. Nếu muốn trồng, hắn cũng sẽ trồng cỏ để nuôi gia súc. Hắn có tìm hiểu một chút thì có vẻ loại cỏ tốt nhất cho bò ăn chính là cỏ Voi. Nhưng mà loại cỏ này ở Đông Bắc rất khó trồng, nếu như muốn mua thì hiện tại giá khoảng 600 tệ cho một tấn. Một con bò một năm thì ăn khoảng 18 tấn cỏ…
Lượng tinh bột cho bò ăn chỉ cần 0.5% là được rồi. Thế nhưng Cổ Dục nuôi bò, đâu phải là loại bò bình thường. Cho nên hắn đã sớm tính đến chuyện thức ăn tốt nhất cho chúng, hắn dự định không dùng cây bắp để bổ sung tinh bột, mà là cho bò ăn cỏ cùng với đậu.
Tính như vậy, chi phí thức ăn hàng năm của một con bò là khoảng 11.000 nhân dân tệ, hơn 1.000 con là hơn 10 triệu nhân dân tệ, chưa bao gồm các chi phí khác về lao động, địa điểm, điều trị y tế, kiểm tra và các chi phí khác.
Ở những nơi khác thì không biết thế nào, nhưng ngoại trừ Cổ Dục ở thôn Cổ Gia ra thì không ai dám nuôi bò mà lại dùng một số tiền lớn như vậy để mua thức ăn. Còn những cái khác thì cũng là một chút vấn đề nhỏ mà thôi.
Tỉ như vấn đề về gió thì có thể được giải quyết bằng cách sử dụng tường vây và cây cối. Tường vây xây cao một chút sẽ có độ che chắn cao hơn, sau đó trồng một số cây lớn quanh tường vây, tự nhiên sẽ cản gió được nhiều.
Bởi vì mặt đất toàn đá, nên thường xuyên sẽ gặp được đã lỏm chỏm nhô lên trên mặt đất, cái này thì cần mọi người cẩn thận một chút, đem những loại đá này nhặt đi thì coi như xong.
Nhưng những vấn đề này đều có thể được giải quyết bằng tiền, vậy thì nó không còn là vấn đề gì lớn nữa.
"Bây giờ đã là mùa thu, năm nay nuôi chắc là không kịp rồi. Nhưng mà cuối mùa thu có thể cho đội xây dựng thi công tường vây cùng chuồng bò, tiếp đó thì dọn dẹp một số đá vụn. Đến mùa xuân sang năm có thể mua lứa nghé con đầu tiên, đồng thời trồng một số cỏ. Bò trưởng thành, cỏ cũng phát triển, đợi đến mùa đông thì có thể bán lứa đầu tiên, sang năm sau thì có thể nuôi lứa thứ hai rồi.” Nhìn Cổ Dục, chú Ba cũng giúp hắn sắp xếp kế hoạch.
Đối với Cổ Dục, những gì chú ba nói đương nhiên không có vấn đề gì, và nó cũng giống như những gì hắn đã nghĩ.
"Vậy được! Chú ba, nếu lát nữa chú rảnh, chú cùng cháu đến đó xem một chút đi. Sau đó nhớ là, năm sau… à không, sau này chú cũng đừng ra ngoài làm việc nữa. Sang năm đem mấy chuyện này xử lý giúp cháu, cháu tin chú có thể làm được. Từ bây giờ cho đến mùa xuân, chú giúp cháu quản lý trang trại bò này đi. Một năm cháu trả cho chú… 300 ngàn!” Nhìn chú Ba, Cổ Dục nở nụ cười nói.
Quả thực, có chú Ba giúp hắn thì hắn rất an tâm.
Nếu không phải trời xui đất khiến, có lẽ bây giờ chú Ba và dì Ba của hắn đang làm công việc ở trại cá của hắn. Nhưng chính trời xui đất khiến thế nào mà chuyện này lại rơi vào tay Lâm Lôi và Lý Vân Vân thế là bọn họ đến với nhau. Không thể không nói, nhiều chuyện cũng là do duyên phận.
Nhưng lần này Cổ Dục sẽ không cho phép chú Ba lại chạy thoát.
Mà khi nghe thấy mức lương hàng năm mà Cổ Dục đưa ra cho người chú ba của mình, cả ngôi nhà lập tức trở nên yên lặng. Lúc này dì Hai đỏ ngầu cả hai mắt, gia đình bọn họ mở siêu thị nhỏ, một năm chỉ kiếm được hơn 100 ngàn. Điều này có thể nói là thu nhập cao rồi, mặc dù bà là một người bình mình biết người. Thế nhưng ở trong lòng của bà cũng có một chút ý nghĩ xem thường gia đình của chú Ba.
Cứ cho là chú Ba thành thật chăm chỉ làm việc đi nữa, thì có cái tiền đồ gì đâu chứ?
Kết quả bây giờ thì bà đã biết, thành thật chăm chỉ làm việc cũng là có tiền đồ đó nha!
Chuyện mảnh đất coi như giải quyết xong
Công việc của Cổ Dục tất nhiên đã kết thúc, hôm nay hắn không về nhà ăn cơm mà lại ông Hai ăn. Chú Hai lâu lắm mới tới đây nên làm gì thì cũng phải uống rượu một bữa mới được nha.
Mấy ngày tiếp theo hắn cũng không nhàn rỗi. Ừm, nói chính xác là chú Ba của hắn không nhàn rỗi, sau khi xác định công việc cần làm, ngày hôm sau chú Ba lập tức đi xem mảnh đất kia một lần, đương nhiên là Cổ Dục có đi cùng. Mặc dù hắn xem không hiểu lắm, nhưng dù sao hắn cũng phải đi theo xem.