“Chúng ta ăn được chưa!.” Nhìn đùi dê trước mặt, Phùng Thư Nhân nuốt nước bọt một cái, có chút hưng phấn nói.
“Bắt đầu đi, khách sáo làm gì, ăn đi nào!” Nhìn hai mắt của cô nhóc sáng rực, Cổ Dục cũng xua tay. Sau đó cười nói, giọng của Cổ Dục vừa dứt thì mọi người bắt đầu cầm dao lên để cắt cái đùi dê nướng màu nâu vàng vô cùng hấp dẫn ở trước mặt.
Cổ Dục làm đùi dê nướng thậm chí không cần thêm nguyên liệu để tăng hương vị, thế nhưng cũng khiến món này ăn cực kỳ ngon.
Một cái đùi dê nặng hơn 3kg rất nhanh đã bị ăn sạch. Mặc dù nói cái đùi dê này nặng 3kg đã là nhiều, nhưng chủ yếu phần xương đã chiếm mất nửa ký rồi, cho nên phần ăn được chiếm khoảng 2,5kg. Một mình Cổ Dục có thể ăn hơn nửa ký, phần còn lại chưa tới 2kg. Dĩ nhiên, ba người lớn và hai trẻ em sẽ ăn không đủ.
Thế nhưng Cổ Dục đã sớm chuẩn bị, sau khi ném xương dê cho Vua Núi, Tiêu Hoàng Hậu cùng Trưởng công chúa xử lý. Cổ Dục cũng đem lên xiên nướng đã được chuẩn bị sẵn, cùng với Tôm hùm cháy tỏi, còn có một chút rau trộn cùng dưa chuột và tàu hũ. Tiếp đó mọi người cùng nhau vui vẻ thưởng thức các món ăn trong cái đình nhỏ.
Bữa cơm tối này đương nhiên khiến mọi người đều vô cùng hài lòng.
Sau khi mấy cô gái thu dọn chiến trường, rửa bát đĩa và giá nướng xong thì trời cũng đã rất muộn. Cổ Dục đưa mọi người về nhà, sau đó hắn cũng trở về phòng.
Vọt vào tắm một cái, hắn nằm trên giường chuẩn bị ngủ. Đây là việc hắn làm hằng ngày, tuy sinh hoạt thế này rất nhàn nhã và không có bất kỳ thử thách gì, thế nhưng hắn đã quá quen rồi. Nếu bây giờ lại để cho hắn sinh hoạt trong một thế giới đèn xanh đèn đỏ, uống rượu ca hát, có lẽ hắn sẽ không quen.
Một đêm trôi qua không có chuyện gì xảy ra, trong nháy mắt đã tới sáng ngày hôm sau.
Sáng hôm nay tỉnh lại, mở mắt liếc nhìn điện thoại, hắn không khỏi thở dài một hơi. Hiện tại chỉ mới bốn giờ hơn, điều này khiến hắn có chút buồn bực. Thật ra, Cổ Dục cũng không biết hiện tại tình trạng này của hắn là tốt hay là không tốt.
Theo lý mà nói, một người trẻ tuổi như hắn, hơn nữa còn không lo chuyện ăn mặc, kiếm tiền. Vậy thì phải ngủ đến sáng hoặc ít nhất cũng là chín giờ đúng không?
Mới bốn hoặc năm giờ thức dậy? Ài! Nhắc lại chuyện này chỉ có rơi nước mắt.
“Bữa sáng để một lát nói sau, đi câu cá trước vậy.” Cổ Dục lắc lắc đầu, từ trên giường lắc lư ngồi dậy. Sau đó, đi vào phòng tắm bên cạnh tắm rửa sạch sẽ, tiếp đó thay một cái áo rộng và một chiếc quần cộc, mang theo đồ nghề đi ra chỗ cái giếng ở sân sau.
Khi lưỡi câu đầu tiên được thả xuống, ngay từ đầu Cổ Dục cũng không quá để ý, nhưng ngay sau đó hắn lại trợn to mắt. Bởi vì dây câu liên tục chìm xuống, trong nháy mắt đã đến 2,900 mét thì dừng lại, điều này khiến cho Cổ Dục rất sốc.
“Cái quái gì vậy? Kỹ năng sao?” Cổ Dục thì thào nhìn dây câu vẫn đang chìm xuống. Tuy rằng, lúc bình thường hắn vẫn có thể câu được kỹ năng, nhưng cơ hội như vậy thật sự rất nhỏ.
Hôm nay may mắn của hắn lại tốt đến vậy sao?
Mang theo một tia mong đợi, Cổ Dục nhìn dây câu vẫn đang chìm xuống. Cuối cùng, khi đã hơn 2,980 mét. Cổ Dục kéo dây câu lại và bắt đầu thu dây.
Ngay sau đó, một chiếc rương vàng lọt vào tầm mắt của Cổ Dục.
Khoảnh khắc chiếc rương tiếp xúc với ánh mắt của Cổ Dục, nó cũng hoá làm một vệt sáng đi vào trong đầu của hắn. Sau khi Cổ Dục hiểu được trong cái rương này là kỹ năng, hắn không khỏi ngây ngẩn cả người. Bởi vì kỹ năng này, có chút... không giải thích được.
Bởi vì kỹ năng này được gọi là cải thiện vị giác, không nên hiểu lầm. Nó không phải là để cái thiện vị giác của Cổ Dục, mà là cải thiện vị giác của những người đã ăn món ăn của Cổ Dục.
Theo mô tả của kỹ năng, khả năng này được kết hợp với kỹ năng nấu ăn siêu đầu bếp của hắn. Mỗi người đều có hơn 10 ngàn vị giác, mỗi vị giác có từ 50 đến 70 tế bào vị giác, có nghĩa là có 500 ngàn đến 700 ngàn tế bào vị giác trên bề mặt của lưỡi.
Bọn chúng tiếp thu được tin tức sẽ phản hồi cho não, để não tiến hành phản ứng.
Mà kỹ năng này, chính là làm cho lượng thông tin được cung cấp trở lại bởi các tế bào vị giác này tăng lên gấp trăm lần, thậm chí một ngàn lần so với trước đây. Nghĩa là, nếu Cổ Dục làm món gì đó mà hắn cảm thấy ngon miệng, thì khi người khác ăn món này của hắn sẽ cảm thấy cực kỳ ngon. Nhưng, nếu món đó hắn làm, khi ăn có cảm giác không ngon, thì khi người khác ăn sẽ cảm thấy cực kỳ khó ăn, thậm chí còn tệ hơn cả việc ăn "kít".
Đây chính là tác dụng của kỹ năng này.
Nhưng điều này chỉ giới hạn ở những gì Cổ Dục làm mà thôi. Nếu như không có hắn, nó sẽ chẳng có tác dụng gì.
“Kỹ năng này, có cái khỉ gì tác dụng đây…" Xem xong kỹ năng này, Cổ Dục không khỏi gãi đầu, cái kỹ năng này không có một chút tác dụng gì cả? Hắn thật sự không biết phải làm gì với nó.
“Kệ đi! Dù sao một lát cũng phải làm cơm, sau khi làm xong sẽ biết.” Nở nụ cười, Cổ Dục tiếp tục câu cá.
Không bao lâu sau, hắn đã câu xong cá trong ngày, tiếp đó đem cá thả vào trong ao cá bên cạnh. Tiện tay bắt ra một con cá mú sao cho Vua Bầu Trời ăn, rồi hắn trở về lầu hai đem mấy con tôm, cua để vào mấy cái bồn. Cuối cùng Cổ Dục bắt đầu trở về phòng bếp dưới lầu để chuẩn bị bữa sáng.