Còn Cổ Dục thì mặc một cái áo màu xanh da trời ngắn tay, phía dưới là một cái quần đùi màu trắng.
Tuy nhiên phong cách này khác với phong cách mà Cổ Dục bình thường thích mặc.
Bởi vì Cổ Dục rất thích chơi bóng rổ vì vậy quần áo của hắn trước đây đều là những dạng quần áo rộng rãi, thoải mái
Có một chút cảm giác hip-hop đương nhiên hắn cũng có thể hát RAP nha, điều này cũng nằm trong kỹ năng ca hát của hắn.
Mà bộ quần áo tennis này thì không có rộng rãi như vậy nên nó đem dáng người của Cổ Dục phô bày ra, Đây là một loại phong cách thích phô trương và thể hiện.
Nhìn thấy dáng vẻ của Cổ Dục, lúc này hai mắt của Tống Mính đều đang tỏa sáng, quả thật là đẹp trai quá rồi.
“Đi thôi!” Nhìn thấy Cổ Dục, Tống Mính chủ động cầm vợt rồi nhanh chóng kéo cánh tay Cổ Dục rời khỏi biệt thự. Sau đó hai người chạy xe điện tới sân quần vợt ở phía trên.
Các sân quần vợt ở đây đều được ngăn cách nhau thành từng sân riêng biệt, bởi vì họ sợ sẽ làm phiền người khác. Toàn bộ sân đều được trải thảm mà không phải dùng hắc ín hay là sân xi măng thông như thường.
Sau khi Cổ Dục và Tống Mính đi tới sân của mình thì hai người họ cũng bắt đầu đánh thử.
Tuy nhiên vừa mới bắt đầu thì Cổ Dục lập tức cảm thấy thích thú.
Tốt rồi! Lúc đầu hắn vẫn cho là bản thân mình sẽ chơi Tennis được, nhưng trên thực tế hắn lại không thể chơi được...
Vừa đánh thứ này thì hắn cảm thấy mặc dù tốc độ phản ứng của hắn theo kịp, hành động và tầm nhìn vô cùng rõ ràng, ngón tay linh hoạt giúp hắn thoải mái muốn đánh bóng vào vị trí nào thì có thể đánh tới được. Nhưng vấn đề nằm ở chỗ chính là hắn không thể khống chế tốt sức mạnh của mình.
Giống như luyện tập bóng rổ vậy, mặc dù hắn đã chơi nhiều năm như vậy. Nhưng cho tới bây giờ hắn đều không thể khống chế được cường độ khi lên rổ ở trong vòng, huống chi cái môn Tennis này, cũng không phải là chỉ ném vào rổ là xong.
Cho nên ngay từ đầu hắn đánh Tennis không phải quá mạnh thì lại quá nhẹ, còn không thì đánh bóng không qua lưới hoặc đi ra ngoài. Thật đúng là có chút xíu lúng túng.
Tuy nhiên dù sao đây cũng chỉ là chơi vui mà thôi. Tống Mính lúc này nhìn bộ dạng của Cổ Dục lúng túng như vậy thì cũng nở nụ cười, sau đó chậm rãi chơi cùng của Cổ Dục.
Ban đầu thì đây chỉ là một trò vui nho nhỏ của Cổ Dục và Tống Mính mà thôi, không có liên quan gì đến những người khác cả. Tuy nhiên lại có một số người cứ muốn thể hiện sự tồn tại của mình.
Ví dụ cái sân bóng bên cạnh sân của Cổ Dục.
Cái sân bóng này hiện tại có tất cả tám người, bốn nam bốn nữ. Lúc này sân bên đó 4 người nữ thì đang nghỉ ngơi còn 4 người nam thì chơi PK một chọi một tranh tài với nhau ai thua thì sẽ thay người.
Trong đó người đánh tốt nhất là một người có mái tóc khá dài, vẫn còn rất trẻ tuổi. Anh chàng này không chỉ đánh khá tốt hơn nữa còn có những trang bị đặc biệt, tỉ như băng đô cột đầu hay là đồ bảo vệ cổ tay...
Thật ra khi Tống Mính và Cổ Dục mới tới đánh thì hắn đã để ý đến Tống Mính rồi. Điều này cũng không có cách nào, bởi vì vẻ ngoài của Tống Mính thật sự là quá đẹp.
Cho dù là chiều cao, dáng người, khí chất hay là ngoại hình thì cũng là hoàn hảo nhất.
Dù hắn ta đã có bạn gái rồi nhưng khi vừa nhìn thấy Tống Mính thì hắn ta vẫn muốn thể hiện sự tồn tại của mình. Chính vì vậy lúc hắn ta đánh bóng thì thường xuyên hô tô gọi nhỏ… Hây! Hừm! A! Lên...
Tuy nhiên hắn ta kêu la nửa ngày trời thì phát hiện Tống Mính căn bản là không hề để ý tới hắn. Do đó hắn ta quyết định chủ động tới tiếp cận với Tống Mính.
"Này! Anh bạn, có phải đây là lần đầu tiên anh chơi không vậy, anh có muốn tôi dạy anh cách chơi không?"
Rõ ràng cái gã này chính là một cao thủ trong việc tán gái.
Gã ta cũng không bỏ qua sự tồn tại của Cổ Dục để trực tiếp đi bắt chuyện với Tống Mính, mà ngược lại gã ta lại tới nói chuyện với Cổ Dục trước. Cách làm của gã ta rất đơn giản và rõ ràng.
Nhân cơ hội chỉ dạy cho Cổ Dục, rồi cùng đánh với Cổ Dục sau đó thể hiện năng lực của mình. Để cho Cổ Dục chịu thiệt thòi sau đó thể hiện sự rộng lượng của mình sẽ tới dạy cho Cổ Dục, đợi thời điểm thuận tiện thì làm quen với Tống Mính. Bởi vì theo gã ta nghĩ chỉ cần gã ta đã ra tay thì sẽ không có cô gái nào mà gã ta không tán đổ được, đến lúc đó Cổ Dục sẽ phải thối lui thôi.
Đương nhiên, gã ta cũng đã suy nghĩ đến trường hợp Cổ Dục không cần gã ta dạy, lúc đó gã ta sẽ thực hiện phương án B.
Bởi vì nếu như Cổ Dục không để gã dạy thì gã ta sẽ cùng ba người bạn của gã thỉnh thoảng chế nhạo Cổ Dục. Loại chuyện như vậy không phải là bọn họ chưa từng làm qua.
"Dạy tôi sao? Ha ha, anh có thể dạy cho tôi cái gì chứ?” Nghe người này nói, Cổ Dục đầu tiên là sững sờ sau đó sờ lên cằm cười hỏi.
“Có thể dạy anh rất nhiều thứ như phát bóng, chặn bóng...” Nhìn thấy nụ cười của Cổ Dục những người bên này trong lòng đều mắng Cổ Dục ngu ngốc.
Tiếp đó nở nụ cười tự mãn nói.
“Đừng chỉ nói chuyện, tới đánh một trận thử xem nào!” Chuyển động cánh tay của mình một chút sau đó Cổ Dục lạnh nhạt nói. Nghe thấy Cổ Dục chủ động rước lấy nhục thì gã đàn ông này con mắt lập tức sáng lên.
“Nếu anh đã yêu cầu như thế, vậy chúng ta tới chơi một chút nha!” người này nở một nụ cười, tiếp đó cầm vợt của mình lên rời khỏi sân của gã ta đi tới sân của Cổ Dục.
Khi gã ta vừa tới nơi thì Tống Mính lập tức tự giác ngồi xuống sau lưng Cổ Dục. Nhìn đôi chân dài miên man của Tống Mính anh chàng này lặng lẽ nuốt một ngụm nước bọt. Một cô gái tuyệt vời như vậy hắn nghĩ nếu như mình có thể được trầm mình vào tình yêu của cô ấy thì cảm thấy kiếp này có chết cũng không hối tiếc.