Chương 410: Phản ứng cấp thần
Lúc này, cái gã cầm dao đầu tiên lao lên kia bị Cổ Dục nhẹ nhàng tránh né, tiếp đó thì cho gã một cú đá. ‘Rốp’ một tiếng giòn tan vang lên, cú đá này của Cổ Dục khiến cho chân của tên này bị gãy. Lập tức gã kêu thảm một câu quỳ mọp xuống đất, thế nhưng cũng chưa hết, sau khi đã gãy chân của gã này Cổ Dục lập tức lùi lại. Hắn nhắm vào đầu của gã này tung thêm một cú đá ngang, lực có thể nói là rất mạnh.
Chỉ nghe một tiếng ‘Đùng’ giòn tan, người này lập tức bị bay ra ngoài, thực sự là bị bay ra ngoài xa hơn 3 mét. Gã ta lăng mấy vòng ở trên mặt đất, lúc này trên mặt gã máu me lênh láng, mũi của hắn rõ ràng là đã bị gãy và hắn lúc này cũng đã bất tỉnh.
Nhìn thấy tên này đã gục, Cổ Dục lập tức đi đến bên hai tên bị hắn bắn tên lúc trước. Tiếp đó hắn lại tung ra một cú đá, cú đá này trong thi đấu UFC gọi là đá bóng. Mà trong tranh tài thì nghiêm cấm việc thực hiện cú đá này, thế nhưng Cổ Dục đâu cần quan tâm điều đó chứ?
Những kẻ này đều là bọn cướp trắng trợn, không cần phải khách khí và nương tay với chúng làm cái gì.
Cổ Dục trực tiếp đá một cước vào đầu gã này, ngay lập tức gã quẹo cổ hôn mê bất tỉnh. Hơn nữa nhìn bộ dạng trên mặt chắc chắn cũng nhiều chỗ bị gãy xương, chấn động não ắt là điều cũng không tránh khỏi.
"Tôi, tôi, tôi đầu hàng..." Lúc này, người cuối cùng nhìn thấy ánh mắt của Cổ Dục nhìn mình, gã này không khỏi lập tức đầu hàng, nhưng Cổ Dục còn không có cho hắn ta cơ hội đầu hàng. Lại một cú đá vào đầu, gã này cũng như đồng bạn ngoẹo cổ sang một bên bất tỉnh nhân sự.
Lúc này chỉ còn lại mỗi tên đang bị Vua Núi cắn thành bộ dạng máu me be bét.
“Tiễn mày cùng huynh đệ của mày ngủ một giấc nhé!” Nhìn ánh mắt khiếp sợ của đối phương, Cổ Dục cười cười sau đó lại đá ra một cái, người này cũng ngoẹo cổ nằm xuống đất.
“Gâu gâu!” Nhìn người đàn ông đã ngã xuống, Vua Núi cũng sủa lên một tiếng, giống như là đang hỏi Cổ Dục tiếp theo nên làm gì. Còn làm sao nữa, đương nhiên là báo cảnh sát rồi!
Nói đúng ra, ở nông thôn gặp trường hợp thế này, đa phần mọi người đều không có gọi cảnh sát. Dù sao đều là người trong thôn và quen biết, ngẩng đầu không thấy cúi đầu gặp, báo cảnh sát thì cũng hơi ngại ngùng.
Nhưng Cổ Dục làm gì có chuyện nể mặt đám người này chứ?
Ngay lập tức, hắn nhấc điện thoại di động rồi trực tiếp gọi cho cảnh sát, viên cảnh sát đang làm nhiệm vụ gần đó sau khi nghe tin nhà Cổ Dục có cướp lập tức chạy đến.
Tiếng xe cảnh sát vang vọng khắp thôn khiến buổi tối đang yên tĩnh bỗng nhiên lúc này náo nhiệt lên hẳn. Nhưng sự náo nhiệt này chỉ mới bắt đầu, bởi vì sau khi cảnh sát đến nơi nhìn thấy thương tích của đám người này. Họ ngay lập tức gọi xe cấp cứu đến, sau đó tiến hành ghi chép, điều tra các loại.
Sử dụng những bằng chứng này để chứng minh rằng Cổ Dục là đang tự vệ và những người này chính là cướp.
Khi cảnh sát rời khỏi nhà Cổ Dục thì trời cũng đã gần sáng.
“Quên đi! Trước tiên đừng ngủ, tranh thủ đi câu cá vậy!” Sau khi tiễn cảnh sát đi, Cổ Dục liếc mắt nhìn thời gian một chút. Hắn dụ định sáng nay sẽ ngủ bù, lúc này hắn lê cái thân mệt mỏi đi khoá lại cửa ở sân sau, tiếp đó thì đi câu cá.
Không biết có phải vì hắn vừa đánh nhau hay không, mà vậy may hôm nay của hắn khá tốt, rốt cuộc lần này lại câu được kỹ năng. Kỹ năng được câu lên có tên là phản ứng cấp thần.
Đúng như tên gọi của kỹ năng này, khả năng này giúp hắn cải thiện tốc độ phản ứng của bản thân.
Về mặt lý thuyết, tốc độ phản ứng của con người có thể đạt khoảng 0,1 giây, nhưng đây chỉ là số liệu lý thuyết. Về cơ bản, thời gian phản ứng của mọi người trong khoảng 0,2 – 0,3 giây.
Nhưng bây giờ sau khi Cổ Dục có được kỹ năng này, tốc độ phản ứng của hắn đã thay đổi từ 0,2 – 0,3 giây ban đầu thành xấp xỉ 0,01 giây.
Khái niệm 0,01 giây là gì? Ví dụ, tốc độ ban đầu của súng trường tự động là khoảng 800 mét /giây, nếu một người đứng trước Cổ Dục mười mét và bắn vào anh ta bằng súng trường tự động, không báo trước mà chỉ dựa vào phản ứng thì hắn có thể tránh được đạn.
Đúng thế, chính là cường điệu như thế, bằng không sao có thể gọi là phản ứng cấp thần được chứ!
Nhưng kỹ năng này nằm trong tay Cổ Dục...
"Vô dụng? Tôi sống cuộc sống thoải mái như vậy, cũng không muốn đi đấu súng với người khác đâu!" Cổ Dục gãi đầu, kỹ năng này quả thực có chút vô vị đối với hắn.
Nhưng ngay sau đó hắn lập tức đã biết được lợi ích của kỹ năng này.
Câu cá xong Cổ Dục đi ăn sáng, sau khi Lâm Lôi và Lý Vân Vân đến, hắn bèn lên lầu ngủ, Cổ Dục ngủ đến tận trưa vẫn chưa dậy.
Sau bữa trưa, Cổ Tú Tú và Lưu Phi Phi đi cho hổ con và gấu con ăn, còn Cổ Dục thì ngồi trên ghế sô pha chơi game. Kết quả là khi bắt đầu chơi game, hắn đã phát hiện ra chỗ lợi hại của phản ứng cấp thần này.
Hắn đang chơi game PUBG, trước đây hắn chơi rất kém, thực sự là rất kém. Điều duy nhất hắn giỏi là bắn súng trực diện, bởi vì liên quan giữa kỹ năng chiến đấu bậc thầy và vì cả ngày được uống nước giếng. Do đó dẫn đến việc hắn kiểm soát cơ bắp của mình rất tốt, cho nên khi giữ cò súng hoàn toàn không có áp lực. Nhưng chỉ có như vậy thì không đủ, hắn chơi toàn phải ngửa mặt lên trời từ sớm. (Ai chơi game PUBG thì sẽ hiểu mấy thuật ngữ này.)
Mười trận mà có được năm trận có thể vào đến vòng bo cuối cùng thì coi như là không tệ rồi, cho đến tận bây giờ hắn chỉ ăn qua được hai lần gà. Một lần là do hắn ném liên tục 10 quả lựu đạn nên cuối cùng nổ thắng, lần còn lại là do đối phương chạy bo không kịp nên chết ở ngoài vòng.
Nhưng mà hôm nay thì khác, hắn vừa mới chơi ván đầu tiên thì đã thắng…