Mục lục
Bắt Đầu Từ Một Cái Giếng Biến Dị
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Không thể không nói, nhà của ông nội Cổ Dục quả thật đã rất lâu đời.

Bởi vì bây giờ vùng Đông Bắc này đã không còn ai dùng nước giếng nữa. Loại nước này không an toàn, mà tới mùa đông cũng không có cách nào mà lấy lên để dùng. Cho nên bây giờ những loại giếng nước như thế này cũng chỉ có bên trong nhà của Cổ Dục là còn tồn tại.

Tuy vậy, nước lấy trong cái giếng sâu này, dùng để đánh răng rửa mặt đúng là cho người ta cảm giác quả thực rất sảng khoái, nước vừa trong lại vừa mát. Vốn dĩ hắn còn có một chút mệt mỏi cùng chưa tỉnh rượu, thì bây giờ trong nháy mắt Cổ Dục đã tỉnh táo hơn gấp trăm lần. Mà ngay lúc này, Cổ Dục còn phát hiện phía bên dưới giếng nước có cái bóng của một con cá.

Hồi hắn còn nhỏ cũng đã nghe ông nội hắn nói qua là giếng nước ở bên dưới có nuôi cá. Chủ yếu là để thử xem nước này có thể dùng được hay không dùng được, và xem giêng nước này có thông đến mạch nước ngầm nào hay không. Nếu như cá chết, nước này tất nhiên sẽ không thể dùng được.

Hắn nhớ lại lời nói của ông nội, con cá này là ông nội thả xuống khi hắn còn nhỏ. Tới tận bây giờ thì có quỷ mới biết hiện tại dưới giếng có bao nhiêu cá, và cá lớn bao nhiêu.

Nghĩ tới đây, hắn muốn bắt nó ra xem. Nhưng mà múc nước thì không thể nào bắt nó lên được. Nên hắn chuẩn bị đi câu, vốn dĩ hắn tính sẽ ăn cơm trước rồi sau đó mới đi câu.

Kết quả chờ đến khi hắn ra ngoài mới phát hiện, nhà ông nội hai đã sớm không còn ai. Bởi vì người nơi đây đều ra đồng làm việc từ lúc ba, bốn giờ sáng. Làm xong việc thì bảy tám giờ mới quay trở về ăn cơm, sau đó lại bắt đầu bận rộn đủ mọi thứ. Nào là cho gà ăn, cho heo ăn, quét dọn vệ sinh rồi tới giữa trưa ăn cơm trưa. Đợi đến khi mặt trời không còn gay gắt thì cũng đã là chiều, buổi chiều lại đi ra đồng làm việc nhà nông. Thành ra hiện tại còn chưa đến 6 giờ thì trong nhà đã không còn ai.

Thế là hắn quyết định đi mượn cần câu. Dù sao bây giờ cũng không còn ai, không bằng vừa câu vừa đợi mọi người trở về. Nhận được chỉ dẫn, Cổ Dục vừa hít một hơi thật sâu cảm nhận làn không khí mát mẻ của nơi này, vừa hướng đến nhà chú Ba mà khi nãy chú Sáu đã nói.

Chú Ba tên gọi là Cổ Dương, cũng là người đồng lứa với cha của Cổ Dục. Do trong nhà hắn đứng thứ ba nên Cổ Dục phải gọi hắn là chú Ba. Trong nhà chú Ba có mấy cái ao cá, còn có hai con đường được làm để thuận tiện cho người khác tới đây câu cá dịch vụ. Cho nên, nếu như hỏi trong thôn chỗ nào dễ có cần câu nhất, thì chỉ có chỗ của nhà chú Ba. Một đường vừa đi vừa ngâm nga bài hát, không mất bao lâu Cổ Dục đã thấy được ao cá ở phía xa, còn có một đôi vợ chồng đang ném mồi cho cá ăn.

Trong đó, cái người trung niên đen thui kia, chính là chú Ba mà Cổ Dục muốn gặp.

“Chú Ba!” Từ xa Cổ Dục kêu lên một tiếng, nghe được âm thanh của Cổ Dục, hai người cũng nhìn về phía hắn. Nhìn vẻ mặt của họ, dường như không nhớ được Cổ Dục là ai. Nhưng thấy Cổ Dục trên người mặc áo khoác như thế quả là có chút khác biệt.

Có thể do sự khác nhau về cách giáo dục từ nhỏ, thế nên ở nơi này mọi người đều giống như chú Ba của hắn. Họ thích mặc thêm lớp áo bên ngoài để che chắn, hoặc là các loại áo lót khoác bên ngoài. Bởi vì điều này sẽ giúp cho quần áo bên trong không bị hư hỏng trong quá trình làm việc và mang vác đồ vật.

Mà thanh niên trẻ tuổi… thì thích mặc đồ hàng hiệu, thích mặc đồ vest, đôi khi cũng có người lại chọn cho mình quần áo thể thao. Nhưng thích trang phục ngoài trời đúng là không nhiều.

“Ồ! là tiểu Dục à. Có chuyện gì sao?” Nhìn thấy Cổ Dục đi tới, chú Ba ở bên này cười ha hả tiến lên đón.

"Là thế này chú Ba! Phía sau nhà cháu có một cái giếng, cháu thấy trong giếng có một con cá rất lớn. Cháu muốn câu nó lên, vì thế mà qua đây mượn cần câu của chú" nghe chú Ba hỏi, Cổ Dục cũng nói ra ý đồ đến đây của hắn.

"Được được được! Cháu chờ ở đây một lúc để chú đi lấy." Nghe Cổ Dục nói như thế, Cổ Dương lập tức quay người đi vào phòng tìm cần câu.

Mà vào lúc này, vợ của chú Ba bước đến quan sát Cổ Dục một chút. Sau đó bắt chuyện với hắn, tiếp đó hỏi han chuyện trong gia đình.

Lúc đầu hỏi những chuyện rất bình thường, như là cha mẹ trong nhà có khỏe mạnh không? Cơ thể Cổ Dục có khỏe không? Đã bao nhiêu tuổi rồi… Sau đó hỏi tiếp một lúc thì chủ đề chuyển đến chuyện Cổ Dục có hay không có bạn gái, có tính đến chuyện kết hôn hay chưa…

Đối với chuyện này Cổ Dục bắt đầu có chút bối rối, trán hắn đã đổ mồ hôi hột. Chuyện này không phải vì thím Ba muốn cho Cổ Dục khó xử hoặc có ý gì khác. Mà do nơi này có phong tục kết hôn từ rất sớm.

Rất nhiều nữ sinh mới mười sáu tuổi, vừa tốt nghiệp trung học thì không tiếp tục đến trường nữa. Mà họ lập tức kết hôn lập gia đình, ở đây con gái 18 tuổi đã có con là chuyện bình thường. Tất nhiên đây chỉ là ví dụ, nhưng trên cơ bản 21 - 22 có con là chuyện rất bình thường. Trong khi đó Cổ Dục thì đã 26 tuổi nhưng hắn vẫn là một tên cẩu độc thân, chuyện như vậy ở nơi đây đúng là rất khó gặp.

Tiếp đó, thím ba bắt đầu giảng dạy, nói hắn cũng không còn nhỏ nữa. Trong thôn có mấy người nhỏ tuổi hơn hắn con cái đều có ba bốn đứa, thôn kế bên cũng vậy cũng bằng tuổi với hắn con cái đều đã lên tiểu học, vân vân…

"Ồ! Chú Ba tìm được rồi à!" May mắn lúc này chú Ba đã cầm tới hai cây cần câu, xem như là giải vây giúp Cổ Dục.

Chú Ba lấy ra hai loại cần câu. Một loại là cần câu lùa, không dài lắm. chỉ hơn 3m6 nhưng để câu trong giếng đúng là không dễ. Theo lời chú ba giảng dạy loại cần câu này không cần kéo dây dài ra, lập tức có thể mắc mồi câu quăng xuống để câu cá ở chỗ nước cạn.

Còn có một loại cần câu biển, loại này dùng để câu cá dưới tầng đáy.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK