Phùng Thư Nhân ở bên cạnh, rất nhanh thì bắt đầu lên cá. Nhưng mà cá của cô đều là một ít cá da trơn nhỏ, cá chép nhỏ các loại. Lớn nhất thì chỉ to cỡ nửa bàn tay.
Nếu như trước kia Phùng Thư Nhân câu được những con cá này nhất định là muốn mang về nhà ăn, dù sao thì cũng có thể làm được bữa cơm, hơn nữa còn tiết kiệm được một ít tiền. Thế nhưng từ sau khi bắt đầu lăn lộn với Cổ Dục, cô cũng chướng mắt những con cá nhỏ này, nói cho cùng Cổ Dục ở phương diện ăn uống có thể nói là khoa trương và xa xỉ.
Hiện tại Phùng Thư Nhân cũng có chút chướng mắt đối với mấy con cá nhỏ này.
Thật ra cô làm như vậy là đúng, nếu muốn bảo tồn tài nguyên ở một nơi thì phải bắt lớn thả nhỏ, bằng không cá sẽ cạn kiệt.
"Hả? Động rồi! "Đang lúc Cổ Dục có chút nhàm chán nhìn Phùng Thư Nhân phóng sinh một con cá chép nhỏ, lúc này phao câu chợt động. Tuy rằng rất nhỏ, thế nhưng Cổ Dục lại nhìn thấy. Tiếp đó hắn đặt tay lên cần câu, cẩn thận nhìn động tĩnh của phao câu.
Mà con cá kia ở đó thỉnh thoảng động một chút, biên độ di chuyển tương đối nhỏ. Trong nháy mắt, con cá kia đột nhiên kéo phao câu xuống, có thể cũng chỉ là không phẩy mấy giây. Thế nhưng Cổ Dục lại nhìn thấy rõ ràng, ngay lập tức giật cần câu lên.
“Dính rồi!” Nhìn đỉnh cần câu trong nháy mắt uốn cong xuống, còn có tiếng dây câu lách tách, khóe miệng Cổ Dục không khỏi nhếch lên.
Kỳ thực đối với phần lớn người đi câu cá, kỳ thực không phải chỉ vì muốn câu được cá, mà đây còn là một cái sở thích.
Cảm thụ được sức nặng của con cá lớn kia ở trong nước, Cổ Dục không khỏi đứng lên.
Dù là vậy nhưng mà hắn cũng không định ăn con cá trắm cỏ kia. Bởi vì loại cá này có quá nhiều xương dăm, cho nên Cổ Dục cũng không thích ăn nó lắm.