Mà theo Cổ Dục đoán thì bụi san hô này khoảng hơn 6kg tức là hơn 6,000 gram. Tính theo gram thì bụi san hô này khoảng 120 triệu tệ.
Hơn nữa quan trọng nhất là bụi san hô này là cả một cây nguyên vẹn. Đây không phải như những trang sức thông thường như là nhẫn hay mặt dây chuyền. Nếu như nguyên một cây san hô đỏ thế này, bán ra thì giá cả sẽ cao hơn rất nhiều!
"Vốn còn đang suy nghĩ trở về thì bán cái Kim Phật để kiếm tiền dằn túi, thế nhưng câu được cả bụi san hô thế này thì đâu phải là kiếm tiền dằn túi nữa. Mà cái này chính là tiền khủng đó nha…” Nhìn bụi San Hô Đỏ trong tay Cổ Dục không khỏi vui vẻ.
Tiền, thứ này đúng là càng ngày càng nhiều đó nha.
"Cậu Cổ à! Nói thật hai món đồ này thật sự là đồ tốt, có thể nói là quá tốt rồi. Cái Kim Phật này bốn mặt đều được mạ vàng, thậm chí nó còn được bảo quản gần như nguyên vẹn, có thể nói là mặt hàng cực phẩm, còn gốc san hô này. Chậc, chậc… đây là lần đầu tiên tôi được nhìn thấy một gốc san hô Aka hoàn chỉnh như vậy."
Sau khi câu được gốc san hô đỏ kia, Cổ Dục cẩn thận mang nó về phòng ngủ của mình ở lầu hai rồi hắn mới trở lại câu những thứ khác. Sau khi hoàn thành xong tất cả, Cổ Dục mới đi ăn sáng. Tiếp đó hắn chờ Lâm Lôi với Lý Vân Vân đến rồi mới đi lên lầu. Sau đó hắn lấy máy ảnh DSL ra chụp ảnh lại mấy món đồ hắn định bán rồi gửi cho Triệu Văn.
Vừa mới gửi xong ảnh chụp, khoảng mười mấy giây sau Triệu Văn đã trực tiếp gọi video qua cho Cổ Dục.
Triệu Văn cũng không có hoài nghi mấy bức ảnh mà Cổ Dục gửi có bị photoshop hay không, dựa vào trình độ của ông ta thì chỉ cần nhìn một chút là biết. Hơn nữa theo ông ta suy đoán thì có lẽ bên Cổ Dục có một đội tìm kiếm đồ vật ở ngoài biển, bằng không thì mấy món đồ thế này Cổ Dục kiếm ở đâu ra chứ?
Cho nên Triệu Văn hoàn toàn không nghi ngờ tính chân thật của hai món đồ kia.
Cô ấy gọi điện tới, Cổ Dục cũng không bất ngờ lắm. Dù sao thì lần trước hắn cũng bán cho cô ấy cái bình sứ thanh hoa, nhưng mà không ngờ cô ấy nắm tin tức nhanh thật.