Mục lục
Bắt Đầu Từ Một Cái Giếng Biến Dị
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

“Như vậy đi, ở chỗ anh cũng vốn là núi sâu, có thể là do con Đại Bàng Vàng này lạc đường và tương đối mệt mỏi nên mới nghỉ ngơi ở đây một lúc. Nếu như nó không làm bị thương anh thì cứ để nó ở lại đây đi. Nếu như nó có làm hại gì đến anh thì cứ gọi điện lại cho chúng tôi, chúng tôi sẽ tới bắt nó.” Giằng co đến giữa trưa, mấy người cảnh sát và kiểm lâm này cũng có chút mệt mỏi. Cứ qua lại với con này khiến cho bọn họ rõ ràng không chịu nổi.

Biết rằng ở thời cổ đại, có rất nhiều người thích nuôi Đại Bàng. Nhưng mà để cho Đại Bàng nghe lời bạn và tiếp nhận sự huấn luyện thì chủ yếu là phải thuần phục chúng.

Thuần phục Đại Bàng có hai cách. Cách thứ nhất là rất nhiều người cùng thuần phục nó. Mặc dù cuối cùng con Chim cũng sẽ bị thuần hóa, nhưng nó chưa hẳn phục bọn họ và lúc nào cũng có thể phản bội và chạy mất.

Cách khác là một người thuần phục một Đại Bàng, thi xem ai không ngủ lâu hơn. Nếu Đại Bàng thua trong cách này, nó sẽ đặc biệt nghe lời.

Mặc dù Đại Bàng Vàng không phải Đại Bàng, nhưng chúng còn kiêu ngạo hơn cả Đại Bàng. Muốn để cho chúng nghe lời, dường như là không có cách nào cả. Cho nên những người kiểm lâm này cũng không sợ Cổ Dục có thể thuần phục được nó. Xem chừng thực sự không còn cách nào cả, bọn họ đành rút lui.

Mà sau khi bọn họ đi, con Đại Bàng Vàng lại bay xuống một lần nữa rồi nhảy quẹc quẹc bên cạnh Cổ Dục để đòi uống nước giếng. Nhìn bộ dạng của nó, Cổ Dục thở dài một tiếng.

“Quên đi. Nếu mày ở lại đây thì sẽ có nước giếng để uống mỗi ngày. Nhưng việc đầu tiên, mày không được tấn công gia cầm được nuôi trong thôn. Thứ hai, mấy loại quả ở đây của tao cũng sắp chín rồi. Nếu như có con chim Sẻ các thứ tới ăn quả, mày phải nhớ đuổi chúng nó đi. Tao cũng không nuôi người lười biếng đâu...... Ẹc, chim lười biếng.” Nhìn Đại Bàng Vàng bên cạnh, Cổ Dục đặt nước giếng xuống để nó uống rồi nói với nó.

“Quẹc quẹc quẹc......” Nghe thấy lời của Cổ Dục, con Đại Bàng Vàng này cũng không khỏi vui vẻ mà kêu lên. Chẳng biết là nó có nghe hiểu hay không, nhưng Cổ Dục có thể để Vua Núi trông chừng nó trước. Nếu như chỉ muốn tới ăn nhờ ở đậu thì không sao cả. Nhưng nếu quả thực nó đem lại nguy hiểm thì đưa nó đi sớm vẫn là tốt nhất.

Bí mật trên người Cổ Dục có rất nhiều. Hắn cũng không thể để bất cứ nguy hiểm nào ở bên cạnh.

“Chào chú, gặp lại sau. Khi nào bọn cháu được nghỉ định kỳ thì sẽ tới chơi với chú!”

“Đến trường học tốt nhé!” Đứng trước cửa nhà mình, Cổ Dục nhìn Cổ Tú Tú và Lưu Phi Phi mặc quần áo mới mà không khỏi cười ha hả, nói.

“Cậu Cổ, nếu như không phải đã biết hai cô bé này một họ Cổ, một họ Lưu thì tôi đã nghi ngờ đó là con riêng của cậu rồi. Cậu đối tốt với hai cô bé quá đó!” Nhìn Cổ Dục quay người đi vào, lúc này Khổng Hạo Văn đang ăn Dưa Leo được trồng bằng nước giếng cũng lạnh nhạt nói.

Hôm nay đã là ngày mùng 5 tháng 5, buổi trưa nay Khổng Hạo Văn lại qua ăn trực. Đương nhiên, Cổ Tú Tú và Lưu Phi Phi cũng ăn cơm tại nhà của Cổ Dục. Nhưng sau khi ăn cơm xong, Cổ Tú Tú và Lưu Phi Phi liền bị mẹ và ông đón ra cổng thôn, chuẩn bị ngồi lên chiếc xe trường học mà Cổ Dục mua để đi đến trường.

Nhưng Khổng Hạo Văn cũng chẳng thèm giữ ý, còn ỷ lại ở đây ăn mấy quả Dưa Chuột mới ra kia. Nhưng không thể không nói, mấy quả Dưa Chuột này ăn thực sự rất ngon.

Dưa Leo vốn đã thơm ngon rồi, lại còn được nước giếng kích thích đến cực hạn. Hơn nữa, không chỉ có mùi thơm ngào ngạt, mà nó còn có vị rất ngọt nữa. Lại đặc biệt nhiều nước. Khi ăn sẽ cảm thấy thanh mát ngon miệng chứ không có cảm giác bở vụn trong miệng.

Đừng nói là rau quả, coi như đây là hoa quả đi chăng nữa, Cổ Dục có cảm giác cũng sẽ có người mua.

Lúc đang ăn mấy món rau quả này, hắn cũng đã cân nhắc tới việc có nên bán rau quả hay không. Nhưng rất nhanh hắn liền loại bỏ ý kiến đó. Bởi vì so với cá của hắn, những thứ rau quả này sẽ bán được ít hơn là điều không thể nghi ngờ. Hơn nữa, chủ yếu là nếu muốn trồng những loại rau quả này thì sẽ cần phải thuê đất và thuê rất nhiều nhân công. Điều này sẽ càng dễ khiến hắn trở thành mục tiêu bị người khác nhắm đến.

Những con cá kia hiện tại chỉ có thể coi là sản phẩm phụ của giếng nước nhà Cổ Dục. Bởi vì chỉ cần hắn câu là có thể ra cá. Việc trồng rau chắc hẳn không bằng việc câu cá lên rồi đem đi bán.

Rau quả, hoa quả các loại chỉ cần đủ cho hắn ăn là được rồi. Sạp hàng không cần phô quá lớn.

Tiện tay giật lấy một quả Dưa Chuột nhỏ trong tay Khổng Hạo Văn, Cổ Dục cũng bắt đầu gặm. Sau đó vừa ăn, hắn vừa khinh bỉ nhìn sang bên cạnh.

“Tôi đức độ cũng không được sao. Mà tôi cũng khá hợp tính với hai cô bé đó.” Nhớ tới Cổ Tú Tú và Lưu Phi Phi, hắn cũng không rõ tại sao mình lại đối tốt với hai cô bé này đến thế.

Để mà nói rằng, thứ nhất: có thể là vì hai cô bé cũng có chút đáng yêu. Thứ hai cũng có thể là vì Cổ Dục hơi cô đơn.

Tính cách của Cổ Dục khá lạnh nhạt. Như trước đó đã nói, từ nhỏ tới lớn, trong 20 năm trời hắn không có nổi một cô bạn gái. Thật sự chỉ một cũng không có. Ngay cả Phương Lượng, quan hệ của hai người hồi còn đi học cũng không tệ lắm, nhưng đã nhiều năm như vậy thì quả thực đã sớm không còn liên hệ gì rồi. Ở xã hội hiện nay, mặc dù không phải tất cả mọi người đều nịnh bợ, nhưng có không ít người chọn việc nịnh bợ, nhất là khi đã ra xã hội.

Cổ Dục là người không có khả năng đó. Đi con đường hạng ba, học ở đại học hạng ba cũng không kết bạn với ai. Bản thân nhà hắn cũng không có tiền. Bố mẹ trung thực, dẫn tới hắn cũng là người trung thực.

Tức là không thích nịnh bợ người khác. Cộng thêm tính cách cứng ngắc khiến cho khi đi học không được thầy giáo yêu thích. Mà thầy giáo không thích, thì dĩ nhiên mấy lão thầy ưa nghe nịnh kia cũng không thích hắn. Mà hắn lại không hút thuốc lá, không đánh nhau, dẫn tới mấy tên bạn học đầu đường xó chợ cũng không thích hắn.

Đến công ty. Bởi vì các mối quan hệ của bản thân tương đối trong sáng khiến cho giám đốc cũng không biết hắn. Mà khi kinh tế của công ty xảy ra vấn đề và cần cho nghỉ việc thì nhóm của hắn cũng là nhóm đầu tiên bị cắt bỏ nhân lực. Đây chính là thực tế. Nhưng mặc dù không có bạn bè, nhưng điều đó không đồng nghĩa với việc hắn không muốn có bạn bè.

Chính là vì như vậy, cho nên khi đến đây, Cổ Tấn đối tốt với hắn thì hắn đối xử với Cổ Tấn cũng không tệ. Cổ Tú Tú và Lưu Phi Phi tự nguyện tới đây chơi. Vậy thì hắn cũng nguyện ý chơi với mấy cô bé, cho dù đó chỉ là trẻ con.

Chính là vì như vậy, cho nên khi đến đây, Cổ Tấn đối tốt với hắn thì hắn đối xử với Cổ Tấn cũng không tệ. Cổ Tú Tú và Lưu Phi Phi tự nguyện tới đây chơi. Vậy thì hắn cũng nguyện ý chơi với mấy cô bé, cho dù đó chỉ là trẻ con.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK