Về đến nhà, hắn nhìn thấy ông nội Hai đã quay lại. Bên cạnh còn có bà nội Hai và dì Ba, dì Ba chính là vợ của người con trai nhỏ nhất trong nhà ông nội Hai.
Ông nội Hai có tất cả năm người con, ba nam hai nữ. Hai người con gái đều đã lập gia đình không ở trong thôn. Một người thì ở thôn bên cạnh, một người thì ở trên trấn. Ba người con trai thì người lớn nhất đã lên trấn công tác. Người thứ hai kết hôn với một người cũng ở trên trấn, sau đó thì ở lại trên đó cùng vợ mình mở một siêu thị nhỏ. Đôi khi cũng trở về nhà, là một người con rất hiếu thuận.
Người con thứ ba rất thân thiết với Cổ Dương và Cổ Dục, hắn ở lại trong thôn phụ trách chăm sóc cho ông nội Hai. Nhìn thấy Cổ Dục quay về, bọn họ đều gọi Cổ Dục lại nói: “Tiểu Dục mới ra ngoài sao? Cơm nấu cũng nhanh, cháu quay về rửa mặt rồi nghỉ ngơi một lát là có thể ăn cơm”
"Ồ! Bà nội Hai, dì Ba, một lát cháu sẽ qua liền!" Nghe được tiếng chào hỏi, Cổ Dục cũng nhiệt tình đáp ứng, sau đó quay lại cái sân nhỏ ở phía sau nhà.
Sân sau nhà hắn là một vườn rau, nhưng đã sớm bỏ hoang vì thế cỏ dại mọc đầy. Tuy nhiên dạng vườn rau thế này, chắc chắn bên dưới có rất nhiều giun đất.
Cổ Dục đào móc hai lần lập tức bắt được một con giun béo mập, sau khi móc nó vào lưỡi câu cần câu biển, Cổ Dục ném vào trong giếng nước.
Vốn dĩ muốn dò xét độ sâu của giếng, cho nên Cổ Dục thả dây ra rất nhiều. Thế nhưng khiến hắn bất ngờ chính là… cái giếng này đặc biệt sâu...
Cái giếng này Cổ Dục đã từng được nghe ông nội nói qua. Giếng này cũng không quá sâu, chỉ khoảng sáu mét là đã thấy đáy. Thế nhưng cần câu trong tay Cổ Dục là loại câu biển, dây cước dài hơn 100 mét. Hắn đã thả dây xuống dưới giếng chớp mắt đã hơn 20 mét, nhưng dây câu vẫn tiếp tục chìm xuống chưa thấy tới đáy. Điều này khiến Cổ Dục cảm thấy có chút khó hiểu.
Lại thả dây thêm một lúc, độ sâu nhanh chóng đạt đến sáu mươi mét. Hơn nữa vẫn còn cảm thấy nó tiếp tục rơi xuống, điều này khiến Cổ Dục có chút choáng váng. Nếu nói giếng này có một mạch nước ngầm, phải chăng dây câu đã rơi vào trong đó? Nghĩ tới đây Cổ Dục bèn giữ lại dây câu, sau đó bắt đầu thu dây câu trở lại.
Nhưng khi vừa mới thu dây câu lại, hắn phát hiện dây câu vậy mà có thứ gì đó mắc vào. Thứ đó còn đang kéo dây câu trở ra, điều này khiến Cổ Dục càng thêm khó hiểu.
Vốn dĩ hắn còn tưởng lưỡi câu mắc vào đá, thế nhưng vừa mới thả dây ra thứ này lập tức di động. Điều này càng khiến Cổ Dục cảm thấy càng thêm mơ hồ. Nhưng hắn mặc kệ là thứ gì, cứ câu lên rồi sẽ biết. Lập tức hắn dùng sức đối kháng với thứ này.
Cổ Dục thân cao một mét tám sáu, cân nặng chín mươi lăm kg. Có thể nói là hơi mập mạp một chút, điều này cũng đành chịu. Trước đó công việc của hắn là làm IT, cả ngày đều ngồi trước màn hình vi tính để tăng ca và cũng không có thời gian để vận động. Trên thân nếu không có mỡ thì mới gọi là quỷ đấy.
Nhưng châm ngôn có câu nói rất hay, ‘Thân to không lỗ’. Khi Cổ Dục hạ quyết tâm đối đầu cùng thứ này, thân thể to lớn của hắn phát huy tác dụng rất lớn. Ít nhất thì lúc hắn nghỉ ngơi hồi lực, đối phương cũng không có cách nào làm hắn động...
Cứ như thế, mất hơn nửa tiếng. Cuối cùng, cái thứ kia ở dưới nước bị chơi cho đến hết hơi. Sau đó bị Cổ Dục thật nhanh vừa thu lại dây câu vừa kéo nó lên.
Cái bóng đen kia cuối cùng cũng được Cổ Dục kéo lên khỏi mặt nước, hắn dùng sức xách nó lên. Trong nháy mắt có một cơ thể màu vàng lóe sáng dưới ánh mặt trời, chui ra từ trong giếng rơi xuống mặt đất. sau đó điên cuồng giãy giụa.
Mà khi Cổ Dục gặp được con cá màu vàng này, hắn cảm thấy có chút choáng váng...
Bởi vì con cá này, hắn đã gặp qua! Lúc sau tết, cha hắn có mua hai con để làm thịt. Tuy nhiên, loại đó đều là nuôi dưỡng. So sánh một chút đều thua kém xa lắc với con cá trước mắt này.
Nhưng mà, đây không phải là lúc đắn đo suy nghĩ, vấn đề chính là... con cá này làm sao có thể ở trong giếng?
“Cá Đù Vàng?” Cầm con cá này lên, Cổ Dục nhìn con cá này với gương mặt đầy mơ hồ...
"Ăn nhanh như vậy sao? sáng nay không uống nữa à?
Nhìn thấy Cổ Dục nhanh chóng ăn hết bánh bao hấp và cháo trước mặt. Ông nội Hai cười ha hả nói. Thực ra người già đều thích nhìn con cháu trong nhà ăn nhiều, điều này chứng tỏ bọn chúng đều khỏe mạnh.
Còn uống gì… chính là nói đến nhậu nhẹt. Ở nông thôn vùng Đông Bắc, buổi sáng uống chút rượu đều là chuyện bình thường.
"Không đâu! Cháu đột nhiên nhớ tới có một số chuyện cần phải làm, một lát còn phải gọi điện để xử lý công việc." Nghe ông nội Hai nói như vậy Cổ Dục lúng túng nở nụ cười, sau đó trả lời ông nội Hai. Mới sáng sớm mà đã uống rượu hắn thật sự chịu không được.
Vừa ăn xong điểm tâm, vốn dĩ Cổ Dục còn muốn phụ giúp dọn dẹp. Nhưng hắn bị bà nội Hai lập tức đuổi về, ở Đông Bắc người ta tuyệt đối sẽ không cho khách giúp thu dọn vật dụng thường ngày trong nhà.
Mà Cổ Dục trong lòng đúng là có việc, cho nên hắn đành mỉm cười. Sau đó nhanh chóng trở về nhà của mình, mà khi hắn trở về trong nhà. Hắn phát hiện con Cá Đù Vàng mình để trong cái chậu lớn ở phòng khách, quả nhiên vẫn còn sống…
"A đù! Cái gì thế này? Chẳng phải con này là cá nước mặn sao? Vì sao để trong nước ngọt vẫn còn sống? Còn chưa kể, buổi sáng vừa bắt lên cơ thể của nó đã nhạt màu rồi, tại sao hiện tại đã bình thường rồi? Còn nữa, lúc mới câu lên không phải chỉ có nửa kg hoặc một kg sao? Làm thế nào hiện tại đã to ra xấp xỉ sáu kg như vậy? Hơn nữa, không phải nói loại cá này giống như Cá Hố, sau khi bị bắt lên bởi vì áp lực thay đổi mà sẽ chết sao? Nhưng làm thế nào nó lại không chết? Vì sao? Vì sao? Vì sao?"