Chương 140: Vị khách nước ngoài
Nếu như hiện tại ông của Cổ Tú Tú là Cổ Quốc Khánh nghe xong lời của Cổ Dục, có thể sẽ không tiếp tục nói cái gì. Bởi vì ông ấy cũng không hiểu mấy bộ quần áo này đáng giá bao nhiêu tiền. Trong mắt ông thì quần áo không phải làm từ vải vóc làm ra sao. Đi trên chợ có mấy sạp hàng quần áo trẻ em, chỉ cần mười mấy, hai mươi tệ là sẽ có một bộ. Cổ Dục mua cho mấy bộ, nhiều lắm là hơn một trăm tệ cũng không tính là cái gì.
Nhưng Lý Vân Vân thì khác, cô cũng có lên mạng tra cứu. Mặc dù Cổ Dục đã gỡ xuống nhãn hiệu. Nhưng đêm qua, sau khi Lưu Phi Phi đã về nhà, cô đã tra trên mạng giá của bộ quần áo đó. Cuối cùng mới phát hiện mấy bộ quần áo này, bộ nào giá cả cũng đắt xắt ra miếng. Bộ thấp nhất giá cũng phải 500 - 600 tệ, đắt tiền nhất thậm chí hơn 1,000 tệ. Tất cả quần áo cộng lại giá cả ước chừng hơn 2,000 tệ.
Phải biết rằng, tất cả quần áo của Lý Vân Vân tập trung lại cũng không đạt được con số này. Cho nên cô thật sự có chút lo lắng. Tiền này mà không trả lại cho Cổ Dục thì trong lòng của cô không yên ổn chút nào. Thế nhưng trả tiền lại cho Cổ Dục, cô lại thật sự không nỡ. Vì thế cứ đắn đo hết một đêm.
Sáng hôm nay cô vẫn quyết định tới đây để đem tiền trả lại cho Cổ Dục.
“Cậu cũng đừng gạt tôi, tôi có tra giá cả của mấy bộ quần áo này. Quả thật giá của chúng quá mắc.” Nhìn thấy dáng vẻ của Cổ Dục, Lý Vân Vân lắc đầu, có chút kiên định nói.
“Ài! Cái này thật sự không tính là gì, chị suy nghĩ nhiều quá. Đúng rồi, lần trước chị làm cho tôi dưa muối ăn thật là ngon, nếu quả như chị cứ đắn đo như thế, không bằng làm thêm cho tôi một ít coi như có qua có lại là được rồi.” Nhìn thấy dáng vẻ của Lý Vân Vân, Cổ Dục nở nụ cười, số tiền này đối với hắn mà nói thật sự không tính là cái gì.
“Thứ đó làm gì có giá trị như vậy, nếu cậu muốn ăn thì bất cứ lúc nào cũng có thể gọi Phi Phi mang đến là được. Thế nhưng mấy bộ quần áo này…” Nghe xong lời nói của Cổ Dục, Lý Vân Vân vẫn có một chút đắn đo không buông xuống được.
Nhưng đúng lúc này, đột nhiên có một hồi còi ô tô vang lên. Tiếp đó là mấy chiếc xe từ bên ngoài lái đến trước cửa nhà Cổ Dục, dẫn đầu chính là một chiếc Hummer. Ở phía sau cũng đều là Mercedes G-Class, còn có các loại xe SUV cỡ lớn, sau cùng là một chiếc xe bồn lớn. Mấy chiếc xe này đều dừng lại trước nhà Cổ Dục, người ở trên chiếc xe đầu tiên lúc này cũng đã bước xuống.
Một người trong đó là người ngoại quốc, nhìn có vẻ là người ở vùng Trung Đông. Tuy nhiên hắn cũng không có mặc quần áo đặc trưng, mà là mặc một bộ vest màu đen. Trời vẫn còn sớm mà hắn còn mang theo kính râm. Bộ không sợ vấp ngã sao, dáng vẻ của hắn nhìn qua cũng rất cường tráng.
Mà một người trẻ tuổi khác ước chừng khoảng 20 tuổi, xem ra chắc hẳn là người Trung Quốc. Dáng người cũng khoảng 1m78, trắng trẻo và sạch sẽ. Người này mang theo cặp kính trông có vẻ có học thức, thế nhưng Cổ Dục không thích tên này.
Bởi vì tên này vừa xuống xe thì lập tức thể hiện thái độ nịnh nọt với người mặc vest kia. Cái dáng vẻ khúm núm của hắn khiến trong lòng của Cổ Dục có chút bực bội.
Bây giờ Trung Quốc cũng không giống Trung Quốc một trăm năm trước, hiện tại Trung Quốc là một nước lớn. Đối với người trước mặt đang làm trò cười này, Cổ Dục trong lòng cảm thấy vô cùng khó chịu. . Truyện Huyền Huyễn
“Ngài Ladas, xin ngài chờ một chút nhé!” Khi hai người này đi tới trước mặt Cổ Dục, cái tên chó săn đeo kính này cười nịnh nhọt một tiếng. Tiếp đó hắn nhìn về phía Cổ Dục, tuy nhiên nụ cười nịnh nọt đột nhiên biến mất, thay vào đó là một vẻ mặt kiêu ngạo.
“Cậu chính là Cổ Dục sao? Chúng tôi tới đây lấy cá, cá ở chỗ nào?”
“Cá ở trên lầu, đi theo tôi!” Nhìn thái độ của người này, Cổ Dục khẽ nhíu mày một cái. Tên này đúng là quá phách lối, lát nữa phải khiến cho bọn họ phun một chút máu mới được.
Cổ Dục mang theo hai người kia đi lên lầu, mà Lý Vân Vân ở bên cạnh liếc mắt nhìn tình cảnh này. Cô do dự một chút nhưng cũng đi theo, việc giữa cô và Cổ Dục đã xử lý xong đâu. Mà tẹo nữa có việc gì cần giúp, cô cũng có thể giúp một chút.
Mang theo hai người này, còn có Lý Vân Vân đi lên lầu hai, đi vào căn phòng độc lập kia. Vừa bước vào, bọn họ lập tức thấy được mấy con cá kia của Cổ Dục, cái tên người nước ngoài kia lập tức ‘Wow’ lên một tiếng. Tiếp đó hô lên một câu: “Oh My God!”
“Đây chính là cá Đù Vàng tự nhiên sao?” Nhìn một vòng trong gian phòng chứa đầy cá của Cổ Dục, cái gã đeo kính ánh mắt ngập tràn sự tham lam. Hắn rõ ràng không phải là một tên thiếu hiểu biết, mấy con cá Đù Vàng và những con cá Huyết Long kia, con nào cũng hiện lên một chữ… Tiền! Tuy nhiên hắn lập tức nhớ đến mục đích đến đây, hắn cưỡng ép tâm tình bản thân trở lại bình tĩnh. Tiếp đó chỉ về hướng mấy con cá Đù Vàng trong bể nước.
“Chính là bọn chúng.” Gật đầu một cái, nhìn thấy mấy con cá trước mặt lúc này so với mấy con cá lúc trước bán cho Khổng Hạo Văn và Khổng Hạo Quân còn muốn to và nặng hơn một chút. Xem ra bọn chúng cũng nặng khoảng 8 - 9 kg, cá lớn như vậy bán cho bọn hắn, một con 400 ngàn thật ra cũng không quá mắc nha!
“Ngài Ladas, chính là những con cá này. Có thể gọi người của ngài vào lấy được rồi!" Trong khi Cổ Dục đang suy nghĩ, bỗng nhiên gã đeo kính cười nói với tên người ngoại quốc bên cạnh.
“Đợi một chút! Nói cái gì vậy, lấy cái gì mà lấy, đã nói giá cả đâu?" Nghe hắn nói như vậy, ngay lập tức Cổ Dục dùng thân mình ngăn cản. Vẻ mặt kinh ngạc nhìn hai người này, hai tên này đến đây là để cướp sao?
“Nói chuyện gì giá cả gì chứ, những người này là người nước ngoài. Bọn họ nhìn trúng cá của cậu, cho cậu một cơ hội cống hiến cho đất nước. Đừng có không biết điều như thế, có tin tôi gọi một cuộc là có thể dẹp cái tiệm này, sau đó còn bắt giam cậu lại.” Nghe thấy lời nói của Cổ Dục, gã đeo kính trên mặt lộ ra vẻ khinh thường, tiếp đó chỉ vào mặt Cổ Dục mà lớn tiếng nói.