“À! Loại đắt tiền nhất sao… Thật ra ngâm rượu không cần đến loại rượu đắt tiền nhất đâu. Được rồi, chú biết cháu không thiếu tiền, rượu đắt nhất ở nơi sâu nhất của bên trong, đi theo chú nào!” Vốn dĩ Cổ Tuyền muốn khuyên Cổ Dục thêm một chút nữa, tuy nhiên nhìn ánh mắt của Cổ Dục, ông muốn khuyên một chút nhưng lời chưa ra cũng lại nuốt vào.
Ông thật sự không hiểu thế giới của người có tiền!
“Đây chính là rượu mà ông nội chú chưng cất đấy, mấy năm nay vừa bán vừa tặng nên cũng chỉ còn lại hai vò này.” Đi đến chỗ sâu nhất ở hầm rượu, Cổ Tuyền nhìn Cổ Dục và cười nói. Tiếp đó ông ấy mở một vạc rượu trong đó ra rồi lấy một vò rượu, rót rượu vào trong một cái ly pha lê đưa cho Cổ Dục.
Cổ Dục cầm lấy cái ly này, đầu tiên hắn ngửi một cái, tiếp đó nhìn rượu này một chút.
Mặc dù Cổ Dục không biết uống rượu lắm, nhưng hắn chính là siêu đầu bếp. Khi làm đồ ăn thì rượu trắng, rượu vang, rượu gia vị đều là những thứ không thể thiếu. Nên dù cho Cổ Dục uống rượu không được tốt lắm nhưng hắn cũng rất hiểu về nó.
Sau khi nhìn và ngửi đều không có vấn đề gì, Cổ Dục cũng nhẹ nhàng nhấp một miếng. Tiếp đó cảm nhận mùi của rượu này, rượu tốt là có thể nếm ra được mùi vị khác biệt.
Đầu tiên là vị chua, đây là thành phần lên men cần thiết phải có trong rượu trắng, kế đến là mùi thơm của những thành phần tạo nên.
Tiếp đó chính là vị ngọt, cái ngọt ở trong rượu trắng bắt nguồn chủ yếu từ thành phần của rượu có chứa Polyol. Vật chất này tồn tại khiến cho rượu trắng khi uống vào sẽ có một chút vị ngọt, không phải chỉ có thuần một vị đắng.
Vị đắng chủ yếu đến từ axit succinic, còn có Phenol và Aldehyde tạo thành. Do đó khi rượu vào miệng thì sẽ tìm kiếm được sự cân bằng giữa chua và ngọt, khiến cho rượu trắng không quá khó nuốt, cũng sẽ không khiến người có cảm giác ngọt đến phát ngán.
Vị cay không thuộc về vị giác, mà nó là cảm giác đau. Cảm giác kích thích khoang mũi và thiêu đốt vòm họng để cho người ta cảm thấy rất thoải mái.
Rượu trắng tốt thì bạn phải nếm ra được bốn vị chua, ngọt, đắng, cay thì mới được.
Rượu trắng kém hơn một chút thì sẽ còn một chút vị của lương thực, đây là hóa chất do lượng axit lactic và tanin trong lương thực sinh ra, rất ảnh hưởng đến vị giác.
Kém nhất là rượu trắng pha chế, nó sẽ có vị mặn. Bình thường thì rượu trắng có vị mặn cũng đừng uống, tổn thương rất lớn đến cơ thể con người.
Rượu sản xuất ba mươi năm thuần năm loại lương thực này của Cổ Tuyền uống có đủ bốn vị chua, ngọt, đắng, cay. Hơn nữa mùi thơm đặc biệt của nó cũng rất khác với rượu trắng thông thường.
Màu của rượu đã không phải là không màu, mà là biến thành màu vàng nhạt, điều này trong lịch sử đã có ghi chép. Cổ Dục uống một hớp rượu nhỏ, ánh mắt hắn sáng lên, quả thật đúng là không tệ.
“Chú Tuyền, rượu này bán thế nào ạ?” Sau khi Cổ Dục uống hết rượu trong chén, hắn nhìn về phía Cổ Tuyền. Rượu này có thể, dùng để ngâm rượu đúng là hoàn mỹ.
“Rượu này… chú ra ngoài bán 840 tệ một lít, còn cháu… bán cho cháu giá 700 tệ đi!” Suy nghĩ một chút, Cổ Tuyền nói với Cổ Dục.
Bảy trăm tệ 1 lít rượu chưng cất đã ba mươi năm, trên căn bản thì giá này cũng không khác giá cải trắng bao nhiêu, phải biết rằng bây giờ rượu rất đắt.
Rượu mới chưng cất thuần lương thực hoặc rượu cao lương, một lít cũng phải gần 100 tệ. Cổ Dục nghe báo giá của rượu hơn 30 năm này thì ánh mắt cũng lập tức sáng lên.
“Cháu cũng không thể để chú Tuyền bị thiệt thòi. Như vậy đi ạ, 760 tệ! Cháu muốn lấy hết số rượu này.” Cổ Dục đem một ngụm rượu còn dư lại trong lên rót thẳng vào trong miệng rồi cười nói.
“Lấy hết luôn hả? Nơi này có hơn 150 lít lận đó.” Nghe Cổ Dục nói thế Cổ Tuyền cũng sợ hết hồn, có lầm không vậy, muốn lấy hết sao?
Chỗ này của ông bây giờ có tổng cộng hai vò, một vò chưa mở niêm phong có khoảng 100 lít bên trong. Xem như 30 năm nay có bốc hơi một chút, vậy cũng phải còn 85-90 lít. Mà một vò đã mở niêm phong thế nhưng hắn cũng chưa từng đụng qua, có lẽ cũng xấp xỉ 75-80 lít. Cộng lại tất cả là cũng gần 170 lít, mua nhiều như vậy để làm gì chứ?”
“Vâng, cháu muốn lấy hết! Nhưng mà chú Tuyền, chú có bình ngâm rượu không ạ? Loại mà có thể chứa tất cả rượu đấy ạ.” Cổ Dục nhìn dáng vẻ khiếp sợ của Cổ Tuyền, hắn nở nụ cười rồi không thèm để ý vẻ mặt của ông đáp lời. Đây đều là vấn đề nhỏ, làm cách nào để chứa mới là vấn đề lớn.
“Có thì có đấy! Nhưng mà Tiểu Dục này, cháu thật sự muốn lấy hết ư?” Nhìn Cổ Dục, Cổ Tuyền còn không có hoàn toàn tin tưởng. Ở đây, ông có một loại vạc rượu bằng thủy tinh chuyên môn dùng để chứa mấy trăm lít rượu, loại này chuyên dùng để cho các cửa hàng rượu.
Mấy cửa hàng rượu này dùng loại vạc này để ngâm mấy trăm lít rượu, làm như vậy còn có thể tạo thành quảng cáo cho những người khác, sau khi khách đến còn có thể cho họ nếm thử loại rượu ngâm này.
Giống như Hứa Cẩm bán cá lớn. Nếu như là một người thì chắc chắn họ sẽ không mua, nhưng nếu chia một con cá lớn thành nhiều phần thì rất nhiều người đều có hứng thú đến mua theo phần.
“Cháu muốn! Chú cứ tính tiền đi ạ!” Nghe Cổ Tuyền nói ở đây có, Cổ Dục cũng mỉm cười rồi nói với vẻ mặt thành thật.
Cổ Tuyền nghe Cổ Dục thật sự muốn, mặc dù ông vẫn rất nghi ngờ nhưng vẫn lấy điện thoại ra bắt đầu tính toán. Ông ước chừng đống rượu này có khoảng 175 lít, một lít là 760 tệ. Hai vò rượu cũng có giá tận 133 ngàn… Hơn 130 ngàn tệ lận đấy! Cái này bằng một năm tiền lợi nhuận của ông, không thể không nói Cổ Dục ra tay đúng là rất hào phóng!