Mục lục
Bắt Đầu Từ Một Cái Giếng Biến Dị
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Nhìn thấy vẻ mặt chần chừ của Cổ Dục, ba cô gái lúc này nhìn nhau sau đó đều mỉm cười rồi rời đi làm công việc của mình. Tuy nhiên trong mắt của các cô ấy rõ ràng đều có một chút mất mát, ngoài cảm giác mất mác thì còn có một hương vị không thể nói rõ được…

Có thể các cô cảm giác gần đây tiến triển quá chậm rồi, đây là thời điểm phải đẩy nhanh tốc độ Bằng không sẽ có một ngày tự nhiên rơi xuống một bà chủ vậy thì các cô sẽ là người buồn bực nhất.

Lúc này Cổ Dục đang lái xe ở trên đường không hề biết mấy cô gái đang nghĩ đến mình.

“Hẹn hò?” Ngồi trên chiếc Cullinan của mình, Cổ Dục lái xe rời khỏi nhà, một bên nhỏ giọng nói một bên suy nghĩ về những gì Phùng Thư Nhân đã nói vừa rồi.

Bây giờ hắn như thế này có phải là đi hẹn hò hay không nhỉ?

Trên thực tế, cái từ này vẫn còn cách Cổ Dục quá xa xôi.

Đánh giá tính cách của Cổ Dục, không khó để nhận ra rằng Cổ Dục là một tên thẳng nam tổng hợp của nhiều tên thẳng nam lại. Mặc dù chưa bao giờ nghiêm túc yêu đương, thế nhưng hắn đã từng hẹn hò với người con gái khác.

Lúc hắn còn học đại học, bạn cùng phòng của hắn đã giúp hắn giới thiệu một cô gái là bạn cùng ký túc xá của bạn gái cậu ta, sau đó bọn họ cũng đi chơi với nhau... Đây xem như là một buổi hẹn hò.

Chỉ là cuối cùng vẫn không có kết quả.

Ở quãng thời gian hắn không có tiền, không có tương lai, gia cảnh bình thường, học hành kém cỏi, chơi thể thao cũng không phải là quá tốt. Những chàng trai cùng cảnh ngộ khác thì lại dùng cái miệng khéo léo để thu hút các cô gái, còn cái miệng của hắn thì đần ra, giống như cái thắt lưng quần chỉ chưng cho có.

Chỉ có cô gái nào mù mới đi tìm hắn làm bạn trai?

Con gái và con trai phải kết giao bạn bè chắc chắn phải vì điều gì đó bị thu hút, hoặc vì họ có cùng sở thích hoặc là có chung chủ đề để nói chuyện. Hoặc đơn giản là vì người con trai có điều gì đó đặc biệt khiến người con gái ngưỡng mộ, cho nên mới sùng bái vì vậy mà được hoan nghênh, bằng không cũng là bởi vì người đó có tiền và quyền lực, những cô gái thích vật chất sẽ ở bên hắn ta.

Nhưng vấn đề là Cổ Dục không có cái gì cả, tính khí lại còn rất cứng rắn, không biết nói những lời dễ nghe, tuy rằng tính tình tương đối tốt và chính trực. Thế nhưng với tính cách như vậy, con gái cùng lắm xem hắn như là một người bạn, đến làm lốp dự phòng cũng khó có khả năng. Tiền đề của một chiếc lốp dự phòng là trở thành một loại người la liếm lấy lòng người khác.

Nhưng mà tính cách của Cổ Dục sao có thể hạ mình trở thành một người la liếm như vậy được?

Vì vậy, Cổ Dục cho đến nay đã 25 tuổi tuy đã hẹn hò vài lần trong đời, nhưng những mối quan hệ này chưa từng được xác nhận dù chỉ một lần, nói ra đúng là có chút xấu hổ.

"Này, đang nghĩ cái gì vậy hả? Không chừng chỉ là đi ăn một bữa mà thôi, đừng có tự mình đa tình" Có lẽ là do tính cách của hắn. Ban đầu, Cổ Dục còn hơi lo lắng khi nghĩ đến chuyện hẹn hò, nhưng ngay sau đó, hắn buộc mình phải nói với bản thân rằng đây có thể chỉ là ảo giác.

Sau đó hắn lại tiếp tục lái xe đến nhà của cụ Tống.

Khi đến nơi, cụ Tống và Tống Minh đang ngồi nói chuyện ở trong sân, thấy Cổ Dục đến thì cụ Tống lập tức đuổi Tống Minh ra khỏi nhà.

Tống Minh hôm nay rõ ràng là ăn mặc chỉnh tề, thân trên mặc một chiếc áo sơ mi ngắn màu trắng tôn lên đường cong của cô một cách hoàn hảo, thậm chí còn mơ hồ nhìn thấy bụng, khoác bên ngoài là một cái áo khoác thun màu xanh lá cây bó sát người. Thân dưới là một cái váy xếp ly, váy ngắn khoe đôi chân siêu dài thon thả và thẳng tắp, dưới chân là đôi giày thể thao màu trắng, trong vừa vặn lại trẻ trung, đúng là xinh đẹp hết chỗ chê.

Tống Mính có trang điểm, Cổ Dục cũng không hiểu nhiều về cái này, nhưng vẫn nhìn ra dáng vẻ vốn có của cô. Trời sinh cô ấy đã có nét đẹp sẵn có, cho nên cũng không có trang điểm quá đậm, cô ấy trang điểm chính là loại nhẹ nhàng hoặc quả trang (trang điểm ngọt ngào như trái cây, mọng nước khiến người ta nhìn thấy là muốn cắn một miếng).

Tống Minh là như vậy, bởi vì cô ấy rất tự tin vào bản thân.

“Nhóc con, chú ý an toàn!” Nhìn Tống Minh đã lên xe, ông cụ Tống nở nụ cười nham hiểm nói.

“Cháu biết rồi, cháu nhất định sẽ đưa cô ấy trở về an toàn.” Nghe được lời nói của ông Tống, Cổ Dục lập tức trả lời.

“Ý của ta không phải là như vậy, nếu tối nay hai người không về cũng không sao.” Nhưng sau khi nghe được lời nói của Cổ Dục, cụ Tống xua tay, nhướng mày đáp.

"Ặc..." Nhìn bộ dạng của ông cụ Tống, Cổ Dục cảm thấy ông ta có vẻ không đứng đắn? Mà Tống Mính lúc này không khỏi đỏ mặt mắng thầm trong lòng.

“Đi thôi, đi thôi!” Đẩy Cổ Dục một cái, Tống Minh thúc giục nói.

Nghe Tống Minh nói vậy, Cổ Dục cũng khởi động xe và rời khỏi nhà ông cụ Tống.

“Chúng ta đi đâu đây?” Xe lăn bánh trên đường, lúc này Cổ Dục cũng nhìn Tống Mính rồi hỏi.

“Chúng ta trước tiên là đi mua sắm, sau đó buổi trưa đi ăn lẩu, chiều đi xem phim rồi lại đi ăn tối...” Nhìn Cổ Dục, Tống Minh cười nói về việc sắp xếp kế hoạch đi chơi ngày hôm nay.

“Ồ, lên kế hoạch cũng khá đầy đủ rồi. Tốt lắm, hôm nay đều nghe lời Tống tiểu thư hết.” Nghe Tống Minh nói như vậy, trong lòng Cổ cũng có chút kỳ quái, rốt cuộc hắn vừa mới phủ nhận mình đến đây không phải là vì hẹn hò gì cả, kết quả là bị Tống Mính sắp xếp thành thế này, rõ ràng những việc này chỉ có những người đi hẹn hò mới làm. Thế này thì bọn họ là đang hẹn hò hay là không hẹn hò đây? Ài, suy nghĩ một chút cũng có chút cảm giác thú vị… cũng có chút kích thích nha…

Mặc dù trong lòng như có con hươu chạy loạn, nhưng bề ngoài Cổ Dục vẫn tỏ ra rất lãnh đạm, vừa lái xe vừa cười nói.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK