Chương 400: Chuyển biến
Còn về phong cách phương Tây thì hiện tại nhà của Cổ Dục đang mang phong cách đồng quê phương Đông, lại đổi qua phong cách đồng quê phương Tây thì nó hơi kỳ? Cái này người ta gọi ăn no rửng mỡ á.
Còn những kiểu khác thì hắn cũng không có nhìn trúng loại nào cả.
Cuối cùng Lâm Lôi và Lý Vân Vân coi trọng phong cách Địa Trung Hải còn Cổ Dục khá thích phong cách mới của Trung Quốc.
“Quả thật ở đây cũng không thích hợp với phong cách Địa Trung Hải dù sao Địa Trung Hải thì ít nhất ở đây cũng phải có biển mới được. Tuy nhiên gần đây ngay cả một con sông nhỏ cũng không có huống chi là biển.” Nghe thấy mấy người Cổ Dục nói ra phong cách trang trí mà bọn họ thích thì lúc này Tống Mính mới lên tiếng. Tuy nhiên khi vừa nói là biết ý cô ấy đang đứng về phía của Cổ Dục.
Nghe thấy Tống Mính nói như vậy, bên này Lâm Lôi và Lý Vân Vân đều khẽ nhìn nhau một cái. Hai người họ tuy chưa học qua trường lớp nào nhưng cũng không ngốc, vì vậy khi nghe xong lời nói của Tống Mính bọn họ đều có thể đại khái đoán được ý của cô nàng Tống Mính này.
Thế là bọn họ đều khẽ dùng tay uốn tóc mình sau đó nhìn về phía Cổ Dục.
“Chúng tôi cũng không hiểu nhiều về những thứ này, cô Tống là chuyên gia, cô ấy hẳn là rành những cái này hơn so với chúng tôi." Nhìn qua Cổ Dục, Lâm Lôi và Lý Vân Vân cũng cười nói.
Nghe được các cô ấy nói như vậy, Cổ Dục cũng không có cảm giác gì, nhưng mà ánh mắt của Tống Mính lại khẽ nheo lại một chút. Một chiêu lấy lùi làm tiến này dùng thật chính xác, quả thật đã xem thường các cô ấy rồi.
Có vẻ như Lâm Lôi và Lý Vân Vân tán thành lời nói của Tống Mính, nên đã nhượng bộ.
Nhưng châm ngôn nói rất hay, tranh đấu chính là không tranh đấu, không tranh đấu chính là tranh đấu.
Nam nhân cũng chỉ là cái móng heo lớn, đặc biệt là Cổ Dục, về phương diện tình cảm thì hắn là người không quyết đoán. Lâm Lôi cùng Lý Vân Vân cùng nói như vậy, tất nhiên sẽ khiến trong lòng của hắn như mang thêm quả cân, như vậy cho dù là ban đầu hắn có phản đối thì cũng sẽ có chút hoà hoãn.
Quả nhiên khi hai người Lâm Lôi và Lý Vân Vân nói xong thì lúc này Cổ Dục cũng sờ cằm một cái rồi sau đó mở miệng nói.
“Nếu như tất cả đều thiết kế theo phong cách mới của Trung Quốc thì đúng là có chút đơn điệu. Nếu như có thể kết hợp với một chút hương vị của Địa Trung Hải thì chắc chắn cũng không tệ.”
“Đúng là hai cao thủ.” Nhìn động thái của Cổ Dục thì lúc này Tống Mính cũng nheo mắt lại khẽ liếc qua Lâm Lôi cùng Lý Vân Vân, sau đó cười nhẹ.
“Khâu Ninh, phong cách Trung Quốc mới kết hợp với một chút phong cách Địa Trung Hải không có vấn đề gì lớn chứ.” Tống Mính vào lúc này đã cho thấy một khía cạnh khác của mình, đó là quyết đoán và dứt khoát, mà cái này chính là khuyết điểm của Cổ Dục.
Sau khi nghe Tống Mính giúp mình quyết định, Cổ Dục cũng không có bất kỳ bất mãn gì. Quả thật dạng kết hợp này chính xác là không tệ. Khi nhìn thấy Cổ Dục gật đầu thì lúc này Khâu Ninh cũng bắt đầu cười.
“Không có vấn đề gì, khoảng một tuần sau tôi sẽ đưa ra phương án thiết kế. Đến lúc đó anh Cổ hãy tìm người tới thi công là được rồi." Khâu Ninh để giúp cho Tống Mính tăng chút thể diện vì thế đã lập tức đồng ý.
“Quá tốt rồi, để tôi chuẩn bị bữa cơm trưa, anh Khâu đừng vội đi ở lại cùng dùng bữa cơm nhé. Không biết Tống Mính đã nói với anh về tài nghệ nấu nướng của tôi khá tốt chưa nhỉ?” Nhìn thấy Khâu Ninh thống khoái như vậy, Cổ Dục cũng cười một cái sau đó thì đi lên lầu hai để chuẩn bị làm một vài món ăn.
"Vậy thì cung kính không bằng tuân mệnh.” Nghe xong lời nói của Cổ Dục lúc này Khâu Ninh cũng lập tức nở nụ cười. Quả thật trước khi cậu ta tới đây đã nghe Tống Mính nói qua, đồ ăn của Cổ Dục làm ra đã được đầu bếp chuyên nghiệp của chính phủ công nhận, những món ăn đó phải gọi là thiên hạ vô song.
Mà vừa rồi lúc ở tại lầu hai anh ta cũng đã nhìn thấy những nguyên liệu cực phẩm của Cổ Dục trên đó. Nào là tôm hùm lớn, bào ngư lớn, cua lớn… Anh ta bây giờ thực sự rất mong chờ tới bữa cơm này.
Khi Lâm Lôi và Lý Vân Vân nhìn thấy Cổ Dục rời đi thì lúc này hai người họ cũng hướng về Khâu Ninh và Tống Mính nở một nụ cười, sau đó cũng rời đi. Lý Vân Vân thì đi ra vườn rau phía ngoài còn Lâm Lôi thì đi lên lầu hai tìm Cổ Dục hỏi hôm nay chuẩn bị làm cái gì.
“Bạn học cũ này, tôi thấy anh Cổ đây đúng là diễm phúc không cạn đâu nha, nếu như bạn có ý gì với anh ta thì cần phải nhanh lên đi.” Nhìn dáng vẻ thông thạo của Lâm Lôi cùng Lý Vân Vân lúc này Khâu Ninh liếc mắt nhìn Tống Mính ngồi bên cạnh sau đó vừa cười nói rất nhiệt tình.
“Ừm, Ừm! A! Ngon thật, ngon đến mức khiến tôi thấy ảo giác luôn rồi, ngon quá đi mất!” Khâu Ninh ngồi ở trước bàn ăn vừa ăn vừa kinh ngạc hô to.
Ban đầu anh ta cũng rất mong chờ đồ ăn Cổ Dục nấu nhưng khi thật sự được nếm thử thì anh ta cảm thấy cái này còn ngon hơn nhiều sự mong chờ của anh ta nữa.
Cái gì gọi là thiên hạ vô song, cái gì gọi là thế gian vô địch? Hôm nay hắn đã có thể hiểu được rồi. Mà khi thấy bộ dạng Khâu Ninh hô to gọi nhỏ thì lúc này Tống Mính ở bên cạnh hai mắt cũng sáng lên.
Cô cũng bắt đầu ăn thử, quả thật tài nấu nướng của Cổ Dục đúng là đã tiến bộ rồi, hơn nữa còn tiến bộ rất nhiều.
Khi tất cả mọi người đều cho là tài nấu nướng của hắn đã lên tới đỉnh cao giới hạn là trần nhà rồi thì hắn lại nói cho tất cả mọi người biết trần nhà của hắn cao 6m, hơn nữa phía trên cái trần nhà cứng rắn thì còn có một tầng lầu nữa.
Khác với Khâu Ninh hưng phấn kêu la om sòm, sau khi Tống Mính ăn những thứ này thì trong đầu cô cũng có ý nghĩ khác. Đó chính là tình cảm mà cô giấu ở trong lòng đối với Cổ Dục dường như càng lúc càng tăng mạnh liệt và có sự chuyển biến.