“Thật không biết cảm ơn anh sao mới tốt, em cũng đã sớm chuẩn bị lấy thân báo đáp. Cái này không tính, anh dùng Long Diên Hương để gia nhập cổ phần, chúng ta hợp tác được không?” Nhìn Cổ Dục, Tiết Thanh Huyến nở nụ cười, tiếp đó nháy mắt nói.
Lấy thân báo đáp, thực ra Cổ Dục cũng không coi là thật. Dù sau lấy thân phận của Tiết Thanh Huyến, cô ấy không thể nào giống như Lâm Lôi và Lý Vân Vân làm vợ bé của mình. Mà Tống Mính dĩ nhiên cũng sẽ không nhường lại vị trí của mình.
Cho nên Cổ Dục không quá coi trọng lời nói của Tiết Thanh Huyến.
Nhưng mà cầm Long Diên Hương gia nhập cổ phần, hắn thật sự cảm thấy hứng thú.
Long Diên Hương nếu nói quý thì thật sự quý, nhưng nếu nói có tác dụng gì thì thật sự không có nhiều tác dụng. Nếu như có thể có một nguồn tiêu thụ cố định, thế thì Cổ Dục vẫn rất vui lòng, thế là hắn đã quyết định hợp tác cùng Tiết Thanh Huyến.
Khi trở về phòng, hắn kiểm tra một lúc, tất cả Long Diên Hương câu được tới bây giờ đã có hơn 730 ký.
Long Diên Hương có giá sánh ngang với vàng, nhưng gần đây vàng đang tăng giá, không biết Long Diên Hương có tăng giá hay không. Nhưng cho dù tính giá ba trăm tệ một gram, tính ra thì cũng được hơn 200 triệu.
“ Hơn 200 triệu, cũng không biết có thể chiếm được bao nhiêu cổ phần.” Cổ Dục sờ cằm một cái, suy nghĩ rồi mở miệng lẩm bẩm một câu. Nhưng mà hắn cũng không đem mấy thứ này để ở trong lòng nhiều, quay người lại đã ngủ thiếp đi.
Sáng hôm sau, khi hắn dậy thì Tiết Thanh Huyến cũng đã dậy rồi. Có lẽ là do từ nhỏ cô ấy đã ở chung với ông cụ Tiết nên Tiết Thanh Huyến cũng không có thói quen ngủ nướng.
Tuy nhiên, khi Cổ Dục và Tiết Thanh Huyến tỉnh dậy, thì ông cụ Tiết đã bắt đầu tập thái cực quyền trong sân rồi.
“Tới dùng cơm đi, sau đó đó đi với em tới công ty, chúng ta thương lượng một chút.” Nhìn thấy Cổ Dục đi xuống lầu, Tiết Thanh Huyến cười nói.
Bữa sáng của nhà họ Tiết rất ngon, số lượng món ăn trên bàn thì tuyệt đối nhiều hơn so với nhà Cổ Dục. Bởi vì trong nhà họ người cũng nhiều, bên trong nhà lớn này ngoại trừ Tiết Thanh Huyến và ông cụ Tiết còn có mười mấy người nữa.
Người phụ nữ hôm qua hắn thấy dưới quyền có 6 người giúp việc nữa. Họ phụ trách vệ sinh, lau dọn các loại. Trừ mấy người đó ra còn có thợ làm vườn, lái xe riêng, còn có vệ sĩ, vân vân… Những món ăn sáng làm nhiều hơn một chút cũng không có vấn đề gì.
Chủ nhà ăn không hết, thì những người này cũng có thể ăn.
Ví dụ như món tàu hũ mà Cổ Dục thích ăn, ở đây đều có, mà ở thôn Cổ Gia có thể ăn không được.
Sau khi ăn sáng xong, Cổ Dục ngồi lên xe Tiết Thanh Huyến, đi thẳng tới công ty nước hoa của cô ở trung tâm thành phố.
Tên công ty này là Phi Tuyết Các, nghe Tiết Thanh Huyến nói cái tên này là tên của bạn từ nhỏ của cô ấy. Bởi vì thời điểm bạn của cô ấy sinh ra chính là mùa đông có tuyết rơi, vào ngày bạn cô ấy đăng ký thành lập công ty này cũng có tuyết rơi, cho nên đã đặt tên nó gọi là Phi Tuyết Các.
Nhưng mà đừng thấy cái tên rất thơ mộng, nhưng mà thực chất nó luôn làm ăn thua lỗ.
Thời điểm công ty mới thành lập vốn đầu tư đã đập vào là 2 tỷ. Kết quả trừ bỏ lạm phát thì 5,6 năm trôi qua 2 tỷ tài chính bây giờ chỉ còn 1 tỷ theo giá trị thị trường, phải nói là rớt giá rất thê thảm.
Khi Tiết Thanh Huyến đỗ xe trước cửa chính của công ty, dĩ nhiên sẽ có người đưa xe của cô ấy xuống bãi đỗ xe. Lúc này cô cũng dẫn Cổ Dục đi vào tòa cao ốc.
Nhưng khi hai người bọn họ đi vào, một nhóm các cô gái nước ngoài từ bên kia cũng đi tới, vừa vặn cùng bọn họ đi thoáng qua nhau.
Lúc này Cổ Dục và Tiết Thanh Huyến đang nói gì đó, không có chú ý.
Nhưng có một cô gái trong nhóm người đó đã dừng bước lại.
“Cổ Dục?” Nhìn người đã đi vào thang máy, hơn nữa thang máy đã đóng lại, cô gái này có chút bất ngờ nói.
“Này, Hàn, cô sao thế” Thấy cô dừng lại, lúc này cô gái bên cạnh có chút nghi hoặc đi tới, tò mò hỏi.
“Hình như tôi nhìn thấy một người quen.” Nghe người này hỏi, cô gái do dự nói.
“Người quen? Người vừa rồi mới đi qua tôi biết, chính là chủ tịch mới của Phi Tuyết Các. Là Tiết tiểu thư, cô biết cô ấy sao?” Nghe lời lời cô gái này nói, cô gái đó có chút bất ngờ hỏi. Mấy người các cô sở dĩ ở đây thực ra chính là vì cạnh tranh quyền làm gương mặt đại diện.
Nếu cô gái này thực sự quen biết chủ tịch công ty, thì còn cần tranh làm gì nữa, trực tiếp quyết định nội bộ là được rồi.
“Không phải…..” Nhưng mà nghe được lời cô gái này nói, cô gái bên cạnh cũng lắc đầu. Tiếp đó do dự lấy điện thoại ra, tìm dãy số mà cô ấy thường gửi tin nhắn, nhắn một câu.
“Anh tới thủ đô rồi sao?”
Sau khi tin nhắn này gửi đi không tới 2 giây, trong thang máy điện thoại của Cổ Dục vang lên. Hắn cầm lên xem thì phát hiện là Triệu Hàn gửi cho hắn tin nhắn.
Đúng vậy, cô gái ngoài kia không phải ai khác chính là Triệu Hàn.
“Đúng vậy! Tới đế đô làm việc, làm sao cô biết?” Cổ Dục trực tiếp gửi tin nhắn bằng giọng nói, ngay trước mặt Tiết Thanh Huyến. Thực ra hắn thường gửi tin với người ngoài bằng chữ hơn, bởi vì không ít người cho rằng gửi tin nhắn bằng giọng nói cho người không quá quen thuộc là một hành vi không lễ phép. Cho nên Cổ Dục cũng không gửi tin bằng giọng nói cho bọn họ.
Nhưng mà nếu như là người hắn rất quen, hắn sẽ tùy tiện hơn, tiện thì gõ chữ, không tiện thì gửi giọng nói.
“Hình như tôi vừa nhìn thấy anh, anh đang ở Phi Tuyết Các sao?”