Ngày thứ ba sau khi Cổ Dục trở về nhà.
Sáng nay, Cổ Dục đang nằm trong nhà xem TV thì chú ba đẩy cửa bước vào. Vừa đi vừa lớn tiếng gọi Cổ Dục.
“Chú ba, có chuyện gì vậy?” Nghe được lời nói của chú ba, Cổ Dục không khỏi từ trên sô pha ngồi dậy, rồi đi ra ngoài đón chú ba.
"Không phải là cháu hiểu biết về xe sao, giúp chú xem một chút đi?”. Nhìn thấy Cổ Dục bước ra ngoài, chú ba của Cổ Dục không khỏi mỉm cười nói.
“Chú ba, chú muốn mua ô tô sao?” Nghe thấy lời nói của chú ba, Cổ Dục không khỏi có chút nghi ngờ nhìn chú mình, chú ba hắn cũng không có bằng lái, tại sao đột nhiên lại muốn mua xe ô tô làm gì?
Nhưng sau khi nghe những gì Cổ Dục nói, người chú ba hắn lắc đầu.
"Không phải ô tô mà là xe máy. Mấy người bán xe máy ở thị trấn nghe nói đường thôn chúng ta sửa xong, cho nên họ mang xuống quảng trường đầu thôn chúng ta bán hạ giá nè, rất rẻ nha! Cho nên chú nghĩ nên mua một cái xe máy cũng thuận tiện. Về sau có đi lên trấn hoặc đi trong huyện đều tiện lợi. Cháu không phải hiểu về xe sao, giúp chú đi xem một chút nha.” Nghe được lời của Cổ Dục, chú ba cũng mỉm cười và giải thích.
“À, xe máy!”
Nghe xong chuyện chú ba muốn mua xe máy, Cổ Dục cũng cười một chút.
Xe máy chắc chắn là phương tiện rất phổ biến và có thể nói là phương tiện đi lại rất phổ biến ở nông thôn, nhưng xe máy không được phép chạy bừa bãi trong thành phố. Ngay cả ở nông thôn cũng ít người quan tâm đến việc có bằng lái hay không… tất nhiên nếu bạn bị tạm giữ xe khi vào thành phố mà không có bằng lái thì xe chắc chắn sẽ không lấy về được rồi.
Ở trong thôn Cổ Gia cũng có một vài người trong mua xe máy, nhưng họ không lái chúng thường xuyên.
Chủ yếu là do con đường vào thôn quá nguy hiểm.
Ổ gà ổ chuột, còn chưa nói đến trời mưa trơn trượt, hố to đắp hố nhỏ, hố nhỏ đắp hố cũ, trong hố còn nước, đá vụn...
Lái xe trên con đường như vậy là một việc không hề dễ dàng, phải chạy chậm từ 20 đến 30 km/h, xe SUV và xe bán tải có thể vượt qua nhưng những chiếc ô tô rất dễ trầy xước, gầm xe thấp thì không thể lái được.
Trong tình huống như vậy, lái xe máy chính là quá nguy hiểm.
Nhất là vào mùa đông tuyết rơi dày đặc thì việc đi xe máy thực sự là chuyện sinh tử.
Trước đây, ở Cổ Gia thôn đã xảy ra một số vụ tai nạn xe máy, một số thì nhẹ chỉ bị gãy tay, gãy chân, nặng hơn thì thậm chí là tử vong. Từ từ, không còn ai ở Cổ Gia thôn đi xe máy nữa, nhưng bây giờ thì không. Sau khi con đường được sửa chữa bởi Ủy ban thôn Cổ Gia, đoạn đường tử thần vào thôn giờ đã trở thành một con đường đẹp trơn tru.
Ít nhất trong mười tám năm nữa, không cần phải lo lắng vấn đề đường đi trong thôn.
Các thương gia trong thị trấn đương nhiên nhìn thấy cơ hội. Trong thôn số người có thể mua nổi xe ô tô dù sao cũng rất ít. Hơn nữa cho dù họ có mua nổi thì chưa chắc sẽ bỏ ra số tiền lớn như vậy.
Nhưng xe máy thì khác, thứ này không cần nhà lớn để chứa, bảo dưỡng thuận tiện, và điều quan trọng nhất là giá thành lại rẻ...
Xe máy phổ thông như Changling, Lifan, Jialing, v.v… loại này đều là sản phẩm của các thương hiệu xe hơi trong nước.
Những chiếc mới được bán với giá hơn 3.000 nhân dân tệ, và một số thậm chí có thể được mua với giá hơn 2.000 nhân dân tệ.
Với cuộc sống hiện tại, để cho bọn họ cầm mấy chục ngàn tệ đi mua xe ô tô thì họ không nỡ, vay ngân hàng để mua thì lại mắc nợ của ngân hàng. Nhưng việc bỏ ra vài nghìn tệ để mua một chiếc xe máy không phải là vấn đề gì lớn, mặc dù Cổ Dục hiểu ý của chú ba là gì, nhưng vấn đề là…
"Cháu cũng không hiểu nhiều về xe máy. Thôi vậy, chúng ta cứ đi xem một chút đi!" Cổ Dục gãi đầu một cái. Cổ Dục mua xe cũng là Khổng Hạo Văn hỗ trợ nhìn giúp hắn, hắn đối với ô tô đích thực cũng không hiểu biết gì nhiều.
Tuy nhiên, vì chú ba đã đến tận đây nhờ cậy cho nên Cổ Dục cũng đáp ứng mà đi theo chú đi xem xe. Tiếp đó hắn đi thay giày cùng chú ba đi ra quảng trường đầu thôn.
Khi họ đến đây, thì phát hiện có khá nhiều người ở đây.
Vào lúc này, rất nhiều người tập trung ở quảng trường, ngoài những người từ thôn Cổ Gia, thì cũng có những người từ những thôn khác, chẳng hạn như người ở Thôn Vĩnh Bình cũng đến.
Một là xem cho vui, hai là xem rẻ thật thì mua luôn.
Giữa đám đông này, một tấm thảm đỏ được trải ra bên cạnh có rất nhiều xe máy mới tinh.
Nhưng bắt mắt nhất chính là ở phía sau mấy cửa hàng bán xe máy này còn dựng một cái sân khấu. Lúc này có một đám người ở trên đó biểu diễn tiết mục.
“Không khí thật là vui vẻ.” Nhìn thấy mấy người biểu diễn trên sân khấu, Cổ Dục không khỏi bật cười, đúng là khá thú vị.
Dù vậy, đám người này biểu diễn chính là tiết mục kinh kịch các loại. Mặc dù mấy năm nay internet truyền bá mở rộng, nhưng mà đối với mấy người trẻ tuổi thì dù sao vẫn nhỏ, biểu diễn cái này không có chọc cười, chỉ toàn là hát kinh kịch. Cho nên không làm cho Cổ Dục cảm thấy có gì hứng thú, do đó hắn đi theo chú Ba ở một bên mà chú ý xem xe máy.
Về cơ bản, những chiếc xe máy này được chia thành ba khu vực trưng bày, khu vực trưng bày lớn nhất thì giá xe là 4000 nhân dân tệ. Một đống xe được trưng bày có hơn ba bốn trăm chiếc xe.
Ngoài những chiếc xe máy hai bánh thông thường, còn có nhiều xe máy ba bánh có thùng phía sau thường dùng để kéo hàng hoặc chở đồ.
Loại xe máy này thực sự phù hợp với nhu cầu của các vùng nông thôn hơn và loại xe máy này cũng rẻ.
Giá gốc 2.800, 2.600, có chiếc bán giá 2.400, 2.000, giảm giá cũng có, nhưng có một vấn đề là xe máy trong khu trưng bày này chỉ được bảo hành nửa năm.