Mục lục
Cô Vợ Đánh Tráo
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Chương 1003: Tôi không muốn dây dưa không rõ với anh

“Cảm ơn cậu” Hàn Mộc Tử cầm lấy cốc nước ấm, uống vài ngụm.

Vang lên trong sân bay là giọng nói ngọt ngào của tiếng mẹ đẻ, không giống như ở nước ngoài, hầu hết mọi dấu hiệu giao tiếp đều bằng tiếng Anh. Mặc dù thời gian rời đi vào lần trước không lâu, nhưng lần trở vệ này Hàn Mộc Tử lại có một cảm giác vắng bóng một thời gian dài.

“Lần này xảy ra chuyện gì vậy? Lúc trước khi chúng ta đi máy bay đâu có thấy cậu phản ứng mạnh thế này đâu?” Tiểu Nhan vô cùng thương xót, ánh mắt nhìn Hàn Mộc Tử tràn đầy vẻ lo lắng.

Còn Dạ Mạc Thâm ngồi bên cạnh Hàn Mộc Tử thì không nói lấy một tiếng mà đưa tay gỡ sợi tóc rối vương vấn trên má cô, sau đó còn cởi áo khoác của mình ra rồi khoác lên người Hàn Mộc Tử: Cảm nhận được sự ấm áp, Hàn Mộc Tử quay đầu lại và mỉm cười thật tươi với Dạ Mạc Thâm, sau đó mới trả lời câu hỏi của Tiểu Nhan.

“Đúng vậy, trước đây tớ luôn cảm thấy không sao cả: Nhưng lần này tớ lại đột nhiên cảm thấy khó chịu, có lẽ là do cục cưng không ngoan đây.”

Sau đó, cô nhẹ nhàng vuốt ve bụng dưới, từ bụng dưới truyền đến một cảm giác khác lạ, có lễ có liên quan bất ổn đến thai nhi của cô. Dạ Mạc Thâm cau mày: “Em đi ăn chút gì trước đi, sau đó đến bệnh viện kiểm tra một chút”

“Không cần đâu.” Hàn Mộc Tử lắc đầu từ chối: “Bây giờ em tốt hơn nhiều rồi, chỉ là đói bụng nên luống cuống thôi.”

Nhóm người họ ra khỏi sân bay, chọn một nhà hàng để ăn cơm. Đợi đến khi Hàn Mộc Tử uống xong một bát canh nóng thì cảm thấy cơ thể mình đã khỏe hơn rất nhiều, cô còn chưa kịp có phản ứng gì khác thì đã cảm thấy mệt mỏi đến nỗi mắt díu hết cả lại.

Lúc này, Dạ Mạc Thâm đang ở bên cạnh đột nhiên khẽ hỏi: “Em quay về mà không nói cho anh trai em một tiếng sao?”

Anh trai cô?

Hàn Mộc Tử giật mình phản ứng lại: “Chết, vốn dĩ em không định nói cho anh ấy biết là bởi vì anh ấy có rất nhiều công việc trong công ty, em muốn đợi sau khi chúng ta ổn định đã rồi mới nói cho anh ấy biết. Nhưng mà em lại quên mất.”

“Nếu như đã như thế, vậy thì đợi chúng ta ổn định xong rồi thông báo cho anh ấy vậy.”

Dạ Mạc Thâm đi thanh toán hóa đơn, khi quay lại thì thấy Hàn Mộc Tử nằm ngủ trên bàn.

Khóe miệng Tiểu Nhan giật giật, nhẹ giọng giải thích: “Cậu Dạ, Mộc Tử nói cậu ấy rất buồn ngủ, tôi còn chưa khuyên cậu ấy thì cậu ấy đã ngủ mất rồi. Hay là…”

Lời còn lại còn chưa kịp nói xong, Tiểu Nhan đã tự động thu lại.

Bởi vì cô ấy đã thấy Dạ Mạc Thâm đỡ Hàn Mộc Tử dậy, sau đó trực tiếp ôm cô lên rồi nhìn sang Tiểu Nhan.

Tiêu Nhan lập tức nói: ‘Cậu Dạ yên tâm, anh đưa Mộc Tử về nghỉ ngơi trước đi, sau khi chúng tôi ăn xong thì tự về nhà mà”

Dù sao cô ấy cũng không phải phụ nữ mang thai, dù cho mệt cũng có thể chịu đựng được.

Dạ Mạc Thâm mím môi, gật gật đầu rồi nói một cách thản nhiên: “Trễ giờ thì để Tiêu Túc đưa cô về”

“Được thôi.”

Tiểu Nhan đồng ý trong vô thức, sau khi đồng ý xong thì cảm thấy có gì đó không đúng. Cô ấy làm gì mà phải nhờ Tiêu Túc tiên, cô ấy có thể một mình bắt taxi về mà.

Sau khi Dạ Mạc Thâm đưa Hàn Mộc Tử đi, trên bàn ăn chỉ còn lại Tiêu Túc và Tiểu Nhan.

Tiểu Nhan cũng đã ăn gần hết, cho nên sau khoảng hơn một phút cô ấy buông đũa trong tay xuống: “Tôi ăn xong rồi, tôi về trước đây, anh cứ ăn thông thả”

Nói xong cô ấy nhanh chóng đứng dậy xách vali bước ra ngoài.

Ai biết được Tiêu Túc cũng đứng dậy theo.

“Để tôi đưa cô về”

“Không, không cần!” Tiểu Nhan ra sức vẫy vẫy tay: “Anh không cần đưa tôi về, tự tôi về nhà được rồi.

Nghe thấy vậy, Tiêu Túc không khỏi nhíu mày: “Tiểu Nhan, cô đang trốn tránh tôi?”

Tiểu Nhan: “..”

Đúng là chuyện không nên nói lại bị khui ra, nhưng Tiểu Nhan vẫn gượng cười phủ nhận: “Không có đâu, làm sao tôi lại trốn tránh anh được, hơn nữa tôi trốn tránh anh làm gì chứ?”

Tiêu Túc đi về phía trước vài bước và đến gần cô ấy, luồng khí của người đàn ông bao quanh cô ấy, Tiêu Túc nhìn xuống khuôn mặt nhỏ nhắn trắng nõn của cô ấy.

“Đúng vậy, tôi cũng muốn biết tại sao cô lại trốn tránh tôi.”

Cậu ta đột nhiên lại gần như vậy, Tiểu Nhan cảm thấy lòng mình trở nên căng thẳng, trong vô thức cô ấy lui về phía sau một bước: “Anh bị thần kinh à, sao tôi có thể trốn tránh anh chứ?”

“Vậy thì để tôi đưa cô về”

Tiểu Nhan: “..”

Suy cho cùng, anh ta chỉ muốn đưa mình về thôi sao?

“Đi nào.”

Tiêu Túc vừa nói vừa xách va li của cô ấy đi về phía trước, Tiểu Nhan hoàn hồn, nhanh chóng đi theo.

Tiêu Túc là một người đàn ông, trên tay xách hai chiếc vali nhưng không hề khó khăn chút nào, hơn nữa còn bước đi rất nhanh, Tiểu Nhan phải chạy chậm mới đuổi kịp cậu ta.

Cuối cùng khi đi ra ngoài, Tiểu Nhan không nhịn được mà hét gọi cậu ta.

“Tiêu Túc, anh đứng lại!”

Bước chân của Tiêu Túc dừng lại, quay đầu nhìn cô ấy với ánh mắt nghi ngờ.

“Tôi không cần anh đưa tôi về!” Tiểu Nhan thở hổn hển đi tới, vừa giật lấy vali của mình từ trên †ay cậu ta, vừa nói: “Tôi tự có tay có chân, hơn nữa giao thông bây giờ thuận tiện như vậy, tôi bắt một chiếc taxi là có thể đến nhà rồi, sao lại phải nhờ anh đưa về? Tự tôi đi về còn tiện hơn, không cần làm phiên anh”

“Tôi không ngại phiền phức.” Tiêu Túc khản giọng nói.

Tiểu Nhan khuếch đại giọng nói: “Nhưng tôi không muốn dây dưa mập mờ với anh!”

Tiêu Túc sửng sốt.

“Anh có thể hiểu ý tôi không? Hiện tại tâm trạng tôi đang rất rối và cũng rất tệ, sau này tôi muốn điều tiết lại bản thân, tôi hy vọng anh có thể tránh xa cuộc sống của tôi một chút. Chúng ta…chỉ là bạn bè bình thường.”

Bạn bè bình thường…

Rõ ràng chỉ là bốn chữ đơn giản, nhưng lại trực tiếp đẩy Tiêu Túc xuống vực sâu. Mùa đông năm nay vốn đã rất lạnh, nhưng bây giờ như bị người ta tưới cho một gáo nước lạnh lên đầu, vô cùng thất vọng.

Nhìn thấy sắc mặt cậu ta không tốt, Tiểu Nhan cũng biết lời mình nói có hơi nặng nề.

Tuy nhiên, cô ấy lại cảm thấy, nếu mình không nói nặng lời một chút thì có lẽ Tiêu Túc sẽ không hiểu, cho nên cô ấy không hối hận chút nào.

“Những gì tôi nói, anh hiểu chứ?”

Tiêu Túc định thần lại, cười nhạt nói: “Đương nhiên hiểu, hay là để tôi đưa cô đi, một lần cuối cùng trước khi cô điều tiết lại tâm trạng.”

Tiểu Nhan: “Vừa nấy tôi đã nói…”

“Cô đã từng nói những lời này khi còn ở nước ngoài, mặc dù không cùng một lời nói nhưng tôi đã hiểu ý của cô. Hay là cô cảm thấy Tiêu Túc tôi thật sự là loại người không biết xấu hổ chỉ biết thừa thời cơ?”

“Tôi không có ý đó”

“Vậy thì cô đang trốn tránh điều gì? Cho dù hôm nay không phải là cô mà là một cô gái khác đi cùng với tôi thì tôi cũng sẽ đưa cô ấy về nhà.

Hơn nữa đây là việc cậu Dạ giao phó thì cũng coi như nằm trong phạm vi công việc của tôi.”

Cũng không biết tại sao, Tiểu Nhan luôn cảm thấy cậu ta nói những lời này hoàn toàn là để an ủi cô ấy.

Không khí trầm mặc được nửa giây, cuối cùng Tiểu Nhan cũng đành chịu mà gật đầu.

“Được rồi, anh muốn đưa về thì đưa về đi”

Cuối cùng, Tiêu Túc đưa cô ấy về nhà, đưa thẳng đến cửa.

“Cảm ơn anh hôm nay đã đưa tôi về nhà, tôi không giữ anh lại nữa, anh về một mình nhớ chú ý an toàn. Tạm biệt.”

Không phải Tiểu Nhan không lịch sự, mà thực sự cô ấy không muốn mời Tiêu Túc vào nhà chút nào.

Sau khi cô ấy kéo vali rồi mở cửa ra đi vào bên trong, sau đó vặn tay đóng cánh cửa lại.

Cánh cửa đóng lại, Tiểu Nhan mới dựa vào cánh cửa và nhắm mắt lại.

Sau đó, cô lấy điện thoại di động mở album ảnh ra. Cô ấy tìm thấy ảnh của Hàn Thanh, đầu ngón tay trắng nõn xinh đẹp lướt nhẹ trên khuôn mặt tuấn tú của người đàn ông, cuối cùng chạm lên đôi môi mỏng. “Hàn Thanh, em…đã trở về.”

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK