Chương 914: Không có ánh mắt
Nhìn khuôn mặt tròn vo đang nhăn lại của cậu bé, Hàn Mộc Tử không nhịn được đưa tay nhéo nhéo khuôn mặt mềm mại của cậu bé, khẽ nói: “Vừa nãy có phải mẹ không để ý đến con không? Thật xin lỗi, chuyện xảy ra đột ngột quá, mẹ cũng bị dọa sợ, cho nên không có chú ý đến nói chuyện với Đậu Nhỏ, nếu Đậu Nhỏ tức giận thì có thể đánh mẹ để xả giận, được không?”
Lúc đầu Đậu Nhỏ nhiều lắm chỉ kiêu ngạo một chút, nhưng sau khi nghe Hàn Mộc Tử nói kiểu vầy, cậu bé đột nhiên cảm thấy mũi mình ê âm.
Hừ, mẹ xấu.
Nếu cô sớm không để ý đến cậu bé, muộn không để ý đến cậu bé, thì hãy mặc kệ cậu bé luôn đi.
Hết lần này đến lần khác lại để ý đến cậu bé ở thời điểm này, còn nói nhiều lời kích động như vậy.
Đậu Nhỏ không muốn nũn nịu trước mặt nhiều người lớn như vậy, cậu bé là nam tử hán đại trượng phu, bộ dạng mềm yếu chỉ có một người duy nhất có thể nhìn thấy, đó là mẹ.
Nghĩ tới đây, Đậu Nhỏ nói: “Mẹ, Đậu Nhỏ không tức giận, Đậu Nhỏ yêu mẹ nhất, sẽ không giận mẹ đâu.”
“Được rồi.” Tiểu Nhan tiến đến kéo Hàn Mộc Tử: “Chúng tớ vượt qua đại dương để đến tìm cậu, Đậu Nhỏ nhìn thấy cậu vui còn không kịp, làm sao có thể giận cậu được.”
Người khác không có cảm giác này.
Nhưng Hàn Mộc Tử là mẹ, cô biết.
Vừa nãy cô không làm sao hiểu Đậu Nhỏ, cậu bé chắc chắn sẽ rất oan ức, cho dù bây giờ Đậu Nhỏ nói cậu bé không có tức giận, thế nhưng mẹ con đồng lòng, Hàn Mộc Tử vẫn có thể cảm giác được trong lòng Đậu Nhỏ không vui.
Nhưng mà, nếu Đậu Nhỏ đã nói vậy rồi, vậy thì tạm thời cô sẽ không nói.
Chờ chuyện này qua rồi, cô lại từ từ nói với cậu bé.
“Được rồi, vậy mẹ về trước nha, con là đàn ông, phải cùng chú Tiêu chăm sóc ba, nếu như ba tỉnh, anh ấy…..”
Lời phá sau còn chưa nói xong, Đậu Nhỏ đã nhanh chóng nói tiếp.
“Mẹ yên tâm, ba ở bên này đã có Đậu Nhỏ chăm sóc, dì Tiểu Nhan, bà dì, mọi người nhanh mang mẹ về đi ạ.”
Tiểu Nhan thò tay ra bóp lấy cái mũi của Đậu Nhỏ: “Vậy bọn dì đi trước, có chuyện gì thì nhớ gọi điện cho dì và bà dì nha.”
Sau khi ba người đi xong, Tiêu Túc cúi đầu mặt nhìn mặt với Đậu Nhỏ.
Đậu Nhỏ đột nhiên vươn tay nói: “chú Tiêu ơi, ôm một cái.”
Tiêu Túc: “?”
Mặc dù không hiểu vì sao cậu nhóc này lại đột nhiên đòi mình ôm một cái, nhưng mà Tiêu Túc vẫn làm theo lời cậu bé, bế cậu bé lên, một đứa bé đáng yêu như vây, cho dù là ai cũng không từ chối được.
Huống chi, đâu còn là con trai của cậu Thâm.
“Chú Tiêu ơi, chú nói xem có phải ba bị cháu dọa ngất không?”
Nghe vậy, Tiêu Túc nhíu mày lại: “Tại sao cháu lại nói như thế? Trẻ con đừng suy nghĩ nhiều, vừa nãy không phải bác sĩ đã nói rồi sao? Đại não của ba cháu bị kích thích, cho nên mới dẫn đến hôn mê, không có việc gì lớn.”
“Ồ.” Đậu Nhỏ gật đầu: “Vậy chúng ta có cần vào trong phòng bệnh đợi ba tỉnh lại không? Nhỡ đâu ba vừa tỉnh lại nhìn thấy cháu rồi lại ngất xỉu nữa thì sao?”
Tiêu Túc có chút xấu hổ: “Chắc là không đâu.”
Tiêu Túc suy nghĩ, vẫn quyết định ôm cậu nhóc vào trong phòng đợi
Hàn Mộc Tử và Tống An cùng nhau trở về, kết quả vừa đi ra khỏi thang máy thì nhìn thấy có hai bóng người đang đứng ở trước cửa.
Một người thì cầm quải trượng đứng ở đó, một người thì kiên nhẫn bấm chuông cửa, cứ một lần rồi lại một lần.
Có tiếng vang khi cửa thang máy mở ra.
Cho nên hai người kia nghe thấy âm thanh thì quay đầu.
Mấy con mắt đối ,mặt nhau.
Vu Ba nở ra một nụ cười hiền lành: “Cô An, mợ chủ, hóa ra hai người không có nhà, bảo sao tôi nhấn chuông mãi mà không có người đáp lại.”
Hàn Mộc Tử và Tống An không có chút gì kinh ngạc khi Vu Ba xuất hiện ở đây, dù sao hai người bọn họ cũng không có ghét Vu Ba, thậm chí còn cảm thấy Vu Ba rất tốt.
Thế nhưng mà, một người khác…..
Ông ta chống quải trượng đứng ở đó, vẻ mặt bị mây đen che kín, ánh mắt nhìn Hàn Mộc Tử đầy tức giận.
“Cô đối xử với trưởng bối của mình như vậy sao?”
Hàn Mộc Tử chắc chắn rằng ánh mắt ông ta đang nhìn cô, cô cùng cảm thấy áp bách đến từ Uất Trì Kim, nhưng mà cô vẫn chưa kịp phản ứng, cô đối xử với trưởng bối như thế nào?
Hàn Mộc Tử suy nghĩ, cảm thấy chẳng lẽ là do cô gặp mặt không chào hỏi ông ta?
Thể là Hàn Mộc Tử mỉm cười, kêu một tiếng: “Chào ông ngoại ạ.”
Uất Trì Kim suýt nữa ngã về phía trước, vẻ mặt tức giận: “Cô cô cô, ai cho phép cô gọi tôi như thế? Tôi còn chưa đồng ý cho cô với Thâm ở bên nhau đâu.”
“Vậy ông tới đây làm gì?”
Tống An không vui khoanh tay trước ngực, lạnh lùng nhìn Uất Trì Kim, trào phúng: “Đêm ba mươi tết, không phải ông chạy một chuyến đến đây chỉ để trào phúng người khác thôi đấy chứ?”
Nghe thấy con gái mở miệng răn dạy mình, Uất Trì Kim cảm thấy cái mặt mo có chút không nhịn được, nhưng lại không thể phát cáu với con gái, nhỡ đâu khiến cô bé sợ chạy thì phải làm thế nào.
Vất vả lắm con gái mới trở về một chuyến.
Trước kia Uất Trì Kim cảm thấy nếu các con muốn tùy hứng thì kệ cho các con đi, cho dù cả đời này các con không trở lại thì ông ta cũng sẽ không đi tìm.
Nhưng từ khi Tống An xuất hiện trước mặt ông ta, một người sóng sừ sờ, có sức sống như vậy, Uất Trì Kim mới chân chính ý thức được, mình mong nhớ con gái như thế nào.
Nghĩ tới đây, Uất Trì Kim thở dài nói: “An, quãng thời gian còn lại của ba không còn nhiều, chẳng lẽ con muốn đối nghịch với ba suốt quãng đời còn lại sao?”
Nghe vậy, Tống An cong môi cười lạnh: “Ngài Uất Trì đây là muốn chơi bài gì với toi sao? Đáng tiếc tôi lại không dính chiêu này.”
Đám người hai mắt nhìn nhau.
Tống An không cho Uất Trì Kim chút mặt mũi nào, mặc dù Uất Trì Kim rất tức giận, nhưng lại không thể nặng lời với con gái, ông ta chỉ có thể thở dài nói: “Được được được, nếu con cảm thấy ba đang chơi bài, vậy thì ba không nói tới chuyện này nữa, chỉ là hôm nay ba….”
“Hôm nay ông làm gì? Chúng tôi chuẩn bị ăn tất niên rồi, cho dù hôm nay ông có chuyện gì thì tôi cũng không muốn nghe, cũng không muốn biết, cho nên, xin mời về cho!”
Tống An không chút khách khí hạ lệnh đuổi khách, sau đó cơ thể nghiêng sang một bên, ra hiệu bọn họ rời đi.
Mà Tiểu Nhan trốn ở sau lưng Hàn Mộc Tử không dám thở mạnh một tiếng.
Mẹ ơi, đây chính là ông ngoại của Dạ Mạc Thâm sao? LÚc nói chuyện với Hàn Mộc Tử thì rất là hung dữ, nhưng khi nói chuyện với con gái mình thì lại hèn nhát như thế…. Nhìn, cũng không giống như là người xấu.
Mà Hàn Mộc Tử ở bên cạnh cũng không biết nói cái gì, cô giống như… Không có lập trường gì.
Dù sao thân phận bây giờ của cô cũng không được Uất Trì Kim tán đồng, nói nhiều một câu chắc chắn sẽ bị ông ta chán ghét thêm mấy phần, cho nên Hàn Mộc Tử dứt khoát đứng im ở đấy không nói gì.
Uất Trì Kim thật sự tức muốn hỏng.
Ba mươi tết ông ta chạy tới đây, còn bảo Vu Ba nhấn chuông cửa, ý đồ như vậy còn chưa rõ ràng sao? Tống An là con gái của ông ta, ghét bỏ ông ta là chuyện bình thường, nhưng còn Hàn Mộc Tử thì sao?
Không phải cô ta thích Thâm à? Tại sao lại không nói giúp ông ta một câu?
Uất Trì Kim tức giận không chịu được, ánh mắt một mức đánh giá Hàn Mộc Tử, rồi lại ném cho Vu Ba một cái ánh mắt.
Thật là một kẻ không có mắt nhìn!