Mục lục
Cô Vợ Đánh Tráo
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Chương 890: Đừng quên lời hứa của anh
Kể từ sau khi Geogre biết Đoan Mộc Tuyết bị Đoan Mộc Trạch đưa về nhà, Đoan Mộc Ngạo Thiên tức giận một trận thì mừng thầm ở trong lòng, anh ta cảm thấy rốt cuộc thì người phụ nữ ác độc kia cũng phải chịu sự trừng phạt mà cô ta nên có.
Sau khi Geogre hưng phấn lại cảm thấy tâm trạng trở nên chán nản.
Nói thế nào thì đó cũng là người phụ nữ mà bản thân đã từng thích nhiều năm, những năm đó cô ta thật sự là ánh sáng của anh ta, cô ta đi đến nơi nào thì ánh mắt của anh ta sẽ theo tới đó, sau này…Sự chân thành của anh ta bị người ta giẫm đạp tan nát ở dưới chân.
Geogre lấy điện thoại di động ra nhìn thời gian, bây giờ cũng đã sắp tối, anh ta mở ra danh bạ ra xem thì phát hiện thậm chí bản thân không có một người để thổ lộ.
Geogre gục ngã, anh ta cảm thấy bản thân thật sự thất bại.
Trong khoảng thời gian dài như vậy mà anh ta không có nổi một người bạn để thổ lộ tâm trạng, bây giờ nếu như anh ta gọi điện thoại cho cái thằng UUất Trì khốn nạn kia thì khẳng định anh ta sẽ chỉ lạnh lùng nói với mình một chữ cút.
Anh ta là một người bạn mà Geogre có thể thổ lộ tâm trạng nhưng lại không phải người mà anh ta có thể tâm sự và nói chuyện phiếm!
Càng nghĩ Geogre càng cảm thấy bản thân đi uống một mình thì tốt hơn, kết quả anh ta lái xe ra ngoài nhìn vào các cửa hàng bán đủ loại đồ ăn.
Trước mặt Geogre bỗng nhiên xuất hiện khuôn mặt của một cô gái
Cô ấy vừa ăn vừa xúc động rơm rớm nước mắt nhìn mình nói, anh thật là tốt!
Hay là gọi cô ấy ra ăn môt bữa thịnh soạn?
Dù sao cũng chỉ có cô ấy sau khi ăn thứ gì đó sẽ nói với anh ta rằng anh thật là tốt.
Mười lăm phút sau
La Lệ xách túi đi vào quán khách sạn, sau khi nói rõ với nhân viên phục vụ thì cô ấy được đưa tới một phòng riêng.
La Lệ vừa đi vào trong phòng riêng thì đã ngửi thấy mùi thơm ngào ngạt, cả bàn lớn tràn đầy các món ngon tỏa ra mùi thơm hấp dẫn người ta mà Geogre lại ngồi ở ngay cạnh bàn đồ ăn này.
Geogre trong cảnh tượng này quả thực có sức hấp dẫn hơn những người đàn ông chân dài anh tuấn nhiều.
La Lệ bước nhanh tới rồi thả túi xách xuống hỏi: “Tại sao đêm hôm khuya khoắt anh đột nhiên hẹn tôi ra ngoài ăn chứ?”
“Cô tới rồi sao?” Geogre nhìn cô giải thích: “Hôm nay tâm trạng của tôi tốt, không phải bởi vì nhớ tới cô sao? Cho nên tôi muốn mời cô ăn tiệc.”
“Thế nhưng…Nhiều món như vậy chúng ta có thể ăn hết không?”
“Không vội, cứ từ từ ăn, ăn không hết cũng không sao.”
Dù sao thì hôm nay anh ta chỉ muốn tìm một người ở bên cạnh mình nên La Lệ là lựa chọn tốt nhất.
La Lệ nhìn dáng vẻ khẳng khái của anh thì vô ý thức nuốt nước miếng: “Ăn không hết tôi có thể gói đem về không?”
Geogre: “…Có thể.”
La Lệ lập tức cảm động: “Cảm ơn anh!”
Sau đó cô ấy cầm đũa bắt đầu ăn, Geogre nhìn chằm chằm cô ấy, khi đồ ăn được đưa vào miệng thì khuôn mặt nhỏ trắng nõn kia lại lộ ra vẻ thỏa mãn sau đó trở thành cảm động, cuối cùng cô ấy lại nước mắt rưng rưng nhìn anh ta.
“Đồ ăn của khách sạn này thực sự là quá ngon? Geogre, anh thật là tốt!”
Lại tới nữa rồi, cô ấy lại bắt đầu khen anh ta, chỉ cần ăn đồ ăn ngon quả thực La Lệ như trở thành người khác.
Nghĩ đến dáng vẻ dữ dằn của cô ấy lúc trước Geogre không nhịn được muốn trêu chọc cô ấy, thế là anh ta hỏi: “Vậy sao? Tốt thế nào?”
La Lệ vừa đút đồ ăn vào miệng vừa chu môi la lên: “Vô cùng tốt, anh là người tốt nhất thế giới!”
Geogre không nhịn được cười: “Vậy cô khen tôi đi? Nếu như khen hay thì tháng sau ngày nào tôi cũng sẽ mời cô ăn tiệc.”
Khen mà thôi, điểm này không làm khó được La Lệ, chỉ có điều cô ấy không thích nịnh nọt cho nên liếm môi nói: “Mặc dù điều kiện một tháng rất hấp dẫn nhưng tôi không thể che giấu lương tâm khen ngợi anh.”
Geogre nghe vậy thì nụ cười trên môi cứng đờ, đại khái là anh ta không ngơ La Lệ thế mà lại nói như vậy, anh ta híp mắt lại: “Cô nói nghiêm túc sao? Chẳng lẽ tôi không có ưu điểm nào sao?”
Biểu cảm ở trên mặt anh ta gần như có thể trở nên chán nản chỉ trong một giây, trong nháy mắt La Lệ bắt đầu thấy ngại ngùng nên lẩm bẩm: “Thật ra thì anh cũng có ưu điểm.”
Geogre dường như đã mất hy vọng với bản thân cười gượng hỏi: “Vậy sao?”
Trước kia anh ta cảm thấy Đoan Mộc Tuyết xem thường bản thân là bởi vì cô ta không có mắt nhìn, nhưng bây giờ La Lệ đột nhiên làm cho anh ta tỉnh táo lại, có lẽ…Geogre anh ta thật sự không có gì hơn người?
La Lệ gật đầu: “Đương nhiên, mỗi người đều có ưu điểm và khuyết điểm. Mặc dù trước đó những tin tức của anh mà tôi nghe được đều do người khác nói cho tôi nghe nhưng sau mấy lần gặp mặt tôi phát hiện ra anh vẫn có ưu điểm.”
“Vậy cô nói xem tôi có ưu điểm gì?”
“Chân thành, tôi cảm thấy anh đối xử với mọi người rất chân thành, anh có biết Mộc Tử rất khó tiếp cận không? Bởi vì tôi và cô ấy đều là người Trung Quốc cho nên tôi muốn thân cận với cô ấy một chút, thế nhưng cô ấy rất cảnh giác tôi phải dựa vào sự chân thành để đả động cô ấy. Cho nên cô ấy có thể Tiếp nhận anh là bạn thì có thể nói rõ anh cũng rất chân thành. Điểm quan trọng nhất…”
Nói đến đây La Lệ dừng lại, dường như cô ấy đang do dự một lúc sau mới ngước mắt nhìn anh ta nói: “Anh còn rất có lòng trắc ẩn.”
Lòng trắc ẩn? La Lệ rủ mắt xuống không tiếp tục đút đồ ăn nữa, cảm xúc rõ ràng sa sút rất nhiều: “Tôi biết anh nói mời tôi ăn tiệc nhưng thật ra là anh thấy tôi đáng thương. Anh nói anh mời tôi trước đợi sau này tôi có tiền thì lại mời anh, tất cả chỉ vì muốn an ủi tôi mà thôi.”
Geogre sững sờ, không ngờ lại bị cô ấy phát hiện ra.
Ngay từ đầu anh ta thuần đơn thuần chỉ muốn mời cô ấy ăn cơm để bồi tội, sau này thấy cô ấy ăn ngon đến nỗi khóc thì hiện lòng trắc ẩn cho nên mới đồng ý thường xuyên mời cô ấy ăn tiệc.
Không ngờ thế mà cô ấy lại biết hết.
“Cảm ơn anh.” La Lệ ngẩng đầu, lần đầu tiên cô ấy nhìn anh ta với ánh mắt nghiêm túc: “Trước kia tôi thấy anh luôn luôn mang theo một tầng kính, bây giờ tôi phát hiện ra không thể nghe lời mà người khác nói. Cho dù người khác nói anh cái gì thì họ cũng chỉ nhìn thấy mặt phản diện của anh mà thôi chứ không nhìn thấy cả con người anh cho nên…Không thể nói về tính cách của một người dựa trên điều này.”
Geogre: “…”
Anh ta sửng sốt một lúc lâu mới phản ứng được, mình thế mà lại được một cô nhóc an ủi.
Chết tiệt, lại còn làm cho anh ta cảm động, Geogre thấy cô ấy mở to mắt nghiêm túc nhìn mình, trên lông mi nơi còn dính nước mắt óng ánh, chớp động lóng lánh, dáng vẻ này của cô ấy thế mà cũng dần dần trở nên đáng yêu động lòng người.
Geogre ngẩn người. Đợi đến khi anh ta lấy lại tinh thần thì anh ta không nhịn được hung hăng phỉ nhổ mình ở trong lòng, cô gái nhỏ La Lệ này tuyệt đối không phải là loại mà anh ta thích, anh ta thích loại xinh đẹp giống như Đoan Mộc Tuyết thế nhưng…Vừa rồi anh ta lại cảm thấy La Lệ cũng rất xinh đẹp?
Nghĩ tới đây Geogre sờ mũi của mình, thật sự là thấy quỷ mà!
“Được rồi, đừng ở đó nói lung tung nữa, xem như cô không nói những lời êm tai thì tôi cũng vẫn sẽ mời cô ăn tiệc, cô nhanh ăn đi.”
Nghe anh ta nói vậy La Lệ không nhịn được trừng to mắt: “Thật sao? Sao anh không nói sớm chứ?”
Geogre: “?”
La Lệ: “Nếu như anh nói sớm thì tôi cũng không cần phải suy nghĩ nhiều như vậy để khen anh.”
Nói xong La Lệ đành chịu lắc đầu tiếp tục ăn, cô lại lần nữa ngẩng đầu nói: “Anh đừng quên lời hứa của anh đấy.”
Geogre: “…”
Đột nhiên rất muốn thu hồi lại những lời lúc nãy đã nói thì phải làm sao bây giờ? Xem như không phải thật lòng khen anh ta nhưng lời đã nói ra sao còn không để cho anh ta đắm chìm thêm một lúc nữa chứ?
Geogre cảm thấy trái tim của mình bị thương rất nghiêm trọng.
Cái loại này còn nghiêm trọng hơn cả thất tình! Nhưng mà hình như những đau lòng khổ sở trước đó đột nhiên không thấy đâu nữa.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK