Chương 945
Trong một chiếc xe màu đen cách đó không xa, Đậu Nhỏ ghé vào bên cửa sổ, bàn tay nhỏ béo ị chống trên cửa kính xe, nhìn chăm chăm vào cặp đổi bên ngoài.
kìa.”
“Ba, chú Tiêu xuống dưới tìm dì Tiểu Nhan rồi Nghe vậy, ánh mắt của Dạ Mạc Thâm không có chút rung động nào liếc ra bên ngoài, anh đã biết Tiêu Túc là người nào, mà cô gái kia…
Hẳn là bạn tốt của Mộc Tử.
Về phần quan hệ của cô ấy và Tiêu Túc là như thế nào, cũng không cần biết.
Nghĩ tới đây, Dạ Mạc Thâm nhàn nhạt mở miệng nói: “Cái này có gì đáng xem? Không phải đói bụng sao? Đi ăn cơm trước.”
Sau khi cho thằng nhóc này ăn no, anh liền trở về tìm Mộc Tử.
Đáng tiếc lòng hiếu kỳ của cậu bé mạnh, còn ghé vào trên cửa sổ nhìn chăm châm, dáng vẻ bát quái khiển Dạ Mạc Thâm cũng không có cách nào: “Còn nhìn?”
“Ba, ba nói xem có phải là nói chú Tiêu thích dì Tiểu Nhan không?”
Dạ Mạc Thâm: “
“Dì Tiểu Nhan có thích chú Tiêu không nhỉ?”
“Loại vấn đề nhàm chán này, con có thể tự mình đi hỏi dì Tiểu Nhan của con.”
Đậu Nhỏ: ““
Sau khi cậu bé yên tĩnh một lát, bỗng nhiên nặng nề hừ một tiếng, sau đó quay đầu hung hãng trừng mắt với Dạ Mạc Thâm một chút, hung ác nói: “Ba đúng là một người không có tình thú gì cả, trách không được ba làm tổn thương trái tim của mẹ.”
Nghe vậy, Dạ Mạc Thâm có chút đau đầu. Cái này…… Làm sao lại nhắc đến chuyện của anh và Mộc Tử rồi?
Hiện tại trong đầu anh đều liên quan tới việc làm sao để khôi phục ký ức, còn lại chính là Mộc Tử và thằng nhóc trước mặt này, nơi nào dư thừa tâm trạng và suy nghĩ đi quản cảm xúc của những người khác chứ?
“Ba xấu lắm, con muốn chờ chủ Tiêu cùng đi ăn cơm!”
Nói xong, Đậu Nhỏ liền muốn mở cửa xuống xe, kết quả lại bị động tác của Dạ Mạc Thâm cản lại.
“Bây giờ con xuống dưới không phải là quấy rầy bọn họ sao?”
Đậu Nhỏ: “Á?”
“Một khi thật sự bị con nói trúng, con chắc chắn rằng bây giờ xuống dưới là chuyện tốt ư?”
Đậu Nhỏ nghiêng đầu, cẩn thận suy nghĩ một chút, đột nhiên cảm giác được Dạ Mạc Thâm nói rất có lý.
Hù!
Lúc này cậu bé mới thu tay nhỏ lại, cong môi tỏ vẻ không thoải mái.
Vừa rồi dáng vẻ của dì Tiểu Nhạn trông rất thương tâm.
Dưới tình huống bình thường dì Tiểu Nhan sẽ không khóc giống như vậy, đột nhiên cô ấy lại giống như một người thất hồn lạc phách đi ngoài đường rơi nước mắt, nhất định là đã gặp phải chuyện gì.
Thế nhưng bác Hàn Thanh của cậu bé lại không có ở nơi này.
Còn có chuyện gì có thể khiến dì Tiểu Nhan liều lĩnh rơi nước mắt như vậy?
Đậu Nhỏ không nghĩ ra, bây giờ có Dạ Mạc Thâm ở bên cạnh nên không thể tìm hiểu, chỉ có thể đi theo anh đi ăn cơm trước.
Thời điểm xe rời đi, Đậu Nhỏ nhìn theo bóng dáng của hai người cho đến khi không nhìn thấy nữa.
“Tại sao anh lại ở nơi này?” Tiểu Nhan nhìn Tiêu Túc trước mặt hỏi.
Tiêu Túc nhìn cô ấy chăm chăm, không nói một lời.
Một lát sau, Tiểu Nhan buồn cười hỏi cậu ta: “Anh nhìn chằm chằm tôi làm cái gì? Bởi vì hiện tại tôi rất xấu đúng không? Dáng vẻ này của tôi, có phải sự rất đần hay không?”
Thích một người liền thích thành cái dạng này, đến chính cô ấy cũng cảm thấy có chút buồn cười.
Rõ ràng anh ta đã từng từ chối mình, nói sẽ không thích cô ấy, thế nhưng cô ấy vẫn ôm một tia hi vọng kiên trì, cảm thấy chỉ cần Hàn Thanh chứ kết hôn, cô ấy sẽ một mực thích anh ta, thích đến thiên hoang địa lão.
Tiêu Túc vẫn không nói như cũ, nhưng mà vẫn nhìn chăm chăm vào Tiểu Nhan.
Đại khái là bởi vì cậu ta thấy quá lâu, tâm lý của Tiểu Nhan không chịu nổi, cắn môi dưới hướng mắng cậu ta.
“Anh nhìn cái gì vậy? Anh đừng có nhìn, chưa nhìn thấy dáng vẻ chật vật của người khác bao giờ sao? Tôi cho anh biết nha Tiêu Túc, trước đó anh chất vấn tôi và Mộc Tử tại sao muốn trở về, anh coi nơi đó như địa bàn của mình, vậy bây giờ anh sẽ không coi nơi này như địa bàn của mình nữa đi? Tôi cho anh biết, nơi này không phải địa bàn của anh, anh đi đi!”
Tiểu Nhan thấy cậu ta đứng bất động, dứt khoát trực tiếp ra tay đẩy.
Kết quả tay còn chưa chạm đến Tiêu Túc đã bị cậu ta nằm lấy.
Tiểu Nhan giãy dụa nhưng lại không thể rút tay trở về, cô ấy sửng sốt một chút sau đó lại bắt đầu giận dữ la mắng: “Anh muốn làm gì? Thả tôi ra!”
Lúc này Tiêu Túc mới buông tay của cô ấy ra, sau đó từ trong túi lấy ra một chiếc khăn tay đưa cho cô ấy.
“Lau đi, trôi hết lớp trang điểm rồi.”
Tiểu Nhan: “.”
Câu nói này khiến cô ấy vừa tức vừa buồn bực, rõ ràng cô ấy đã thương tâm đến như vậy, thế mà cậu ta còn nhắc nhở lớp trang điểm của mình đã bị trôi, không lẽ hiện tại cô ấy khóc rất xấu sao?
Nghĩ đến vừa rồi vì cùng Hàn Thanh ra ngoài cho nên cô ấy ý nghiêm túc trang điểm, mặc dù thời gian cấp bách, nhưng cũng coi là hao tổn tâm tư của cô ấy.
Hiện tại… Trôi hết sạch.
Hàn Thanh đi, lớp trang điểm cũng trôi mất.
Áo khoác, cũng không có.
Tiểu Nhan chậm rãi đưa tay ra tiếp nhận chiếc khăn trong tay Tiêu Túc, động tác máy móc lau đi nước mắt trên mặt mình.
Không biết là bởi vì chịu lạnh quá lâu hay là cảm xúc của cô ấy quá mức kích động, ngược lại Tiểu Nhan không thể lau sạch sẽ khuôn mặt của mình mà càng lau càng lem nhem.
Tiêu Túc ở một bên bất đắc dĩ bắt lấy cổ tay của cô ấy, cầm lấy khăn tay: “Để tôi lau cho.”
Tiểu Nhan không phản đối, để mặc cậu ta cầm khăn tay thay mình lau mặt.
Cậu ta lau rất tỉ mỉ, con mắt màu đen nhìn chăm chằm không bỏ qua điểm nào, khăn đưa trên mặt cô ấy mỗi góc đều lau qua.
Đột nhiên nước mắt của Tiểu Nhan rơi rất nhiều, giống như hạt đậu, một hạt lại một hát, tí ta tí tách rơi lên mu bàn tay của Tiêu Túc.
Động tác của Tiêu Túc dừng lại. Đến cùng là xảy ra chuyện gì?
Tại sao cô ấy lại một mình đi trên đường, lẻ loi trơ trọi khóc, còn mặc ít như vậy?
Đây là nghi hoặc trong lòng của Tiêu Túc.
Chẳng lẽ xảy ra chuyện gì lớn sao?
Đột nhiên Tiểu Nhan rưng rưng nước mắt ngẩng đầu nhìn cậu ta, vừa nói vừa nức nở: “Tôi biết hiện tại tôi đưa ra yêu cầu này… Hu hu, không tốt lắm, thế nhưng… Hu hu… Tôi có thể mượn ngực của anh được không… Hu hu, một lát thôi?”
Tiêu Túc: “Đương…”
Lời còn chưa dứt, cơ thể lạnh buốt trước mắt kia đã nhào vào trong ngực của cậu ta.
Giống như băng bỗng nhiên đập tới, hơi lạnh truyền vào người Tiêu Túc trong nháy mắt. So với trong tưởng tượng của cậu ta còn lạnh hơn một chút.
Rốt cuộc là cô gái này đã chịu lạnh bao lâu rồi vậy?
Tiểu Nhan nhào vào trong ngực của Tiêu Túc, sau đó liền bắt đầu lớn tiếng khóc, bôi hết nước mắt và nước mũi lên quần áo của Tiêu Túc, không có chút áp lực nào.
Mà khi Tiêu Túc bị tay của Tiểu Nhan tay ôm lấy, cả người cứng đờ, giống như con rối đã mất đi năng lực hành động.
Cũng không biết khóc bao lâu, Tiêu Túc cảm giác tay chân của mình đều cứng đờ, tiếng khóc trong ngực mới dần dần phai nhạt đi, sau đó kèm theo là từng đợt nức nở.
Cậu ta kiên nhẫn chờ đợi.
Đại khái qua mấy phút, Tiểu Nhan mới ngẩng đầu lên một lần nữa, âm thanh còn mang theo giọng mũi: “Thật xin lỗi, làm ướt hết quần áo của anh rồi.”
“Không phải chuyện to tát gì.”
Sau khi Tiêu Túc nói xong cấp tốc cởi áo khoác trên người mặc lên người cô ấy.
“Bị”
Sau đó cậu ta dắt tay cô ấy rời khỏi nơi này.
Căn bản là Tiểu Nhan còn chưa kịp phản ứng đã bị cậu ta kéo vào trong một nhà hàng.
“Có phải là còn chưa ăn cơm trưa không?
Trước tiên ăn gì đó đi? Để cơ thể ấm áp một chút rồi nói.”
Tiêu Túc kéo cô ấy đến một vị trí rồi ngồi xuống, đôi mắt của Tiểu Nhan vẫn còn đỏ ửng, bờ môi cóng đến trắng bệch.
Cô ấy ngước mắt nhìn Tiêu Túc trước mặt: “Anh quan tâm tôi làm gì?”