Chương 1270
Cô nhóc này…..
Tiêu Túc không nhịn được khẽ nở một nụ cười mà ngay cả cậu ta cũng không phát hiện, sau đó nhắn tin trả lời lại.
“Vừa xong việc, giờ về đây.” Sau đó cậu ta cất điện thoại, đứng dậy cầm lấy áo khoác và chìa khóa xe rồi đi ra ngoài.
Lúc về đến nhà, Tiêu Túc vốn định lấy chìa khóa ra mở cửa, nhưng nghĩ lại có người đang ở trong nhà, thế nên cậu ta bèn đổi thành nhấn chuông cửa.
Tiếng chuông vang lên mấy lần thì cửa được mở ra.
Giang Tiểu Bạch mặc một bộ quần áo ở nhà có hình một chú gấu trắng lớn, mái tóc dài của cô ấy được buộc thành đuôi ngựa, trên đầu còn đeo một cái băng đô hình hoạt hình, dáng vẻ rất nhàn nhã.
Vừa nhìn thấy Tiêu Túc, Giang Tiểu Bạch lập tức nở cười: “Anh về rồi à? Nhanh vậy? Tôi thấy anh nhắn tin lại hai mươi phút trước, xem ra chỗ anh làm việc cũng không xa nhà lắm nhỉ!”
Nói xong, không đợi Tiêu Túc đáp lời, Giang Tiểu Bạch giơ tay kéo cậu ta vào nhà, sau đó đóng rầm cửa lại, toàn bộ quá trình như một con đàn ông.
“Lần đầu nên tôi cũng không biết khẩu vị của anh như thế nào, nên nấu mỗi kiểu một ít, nếu ngon thì anh ăn nhiều vào, còn không thì ăn ít, đừng lãng phí, để tôi gói lại là được.”
Những suy nghĩ linh tinh của cô ấy cứ văng vẳng bên tại Tiêu Túc, cậu ta thấy cô ấy còn đi dép lê hình hoạt hình, lúc đi còn phát ra tiếng loẹt quẹt loẹt quẹt, hình như cô ấy rất thích những thứ đáng yêu, toàn là hình hoạt hình, trông rất có sức sống.
Không biết tại sao Tiêu Túc lại có cảm giác như chồng về nhà và cô vợ nhỏ ra đón.
Nhưng cậu ta lập tức quẳng cái suy nghĩ này đi, cậu ta nghĩ lung tung cái gì vậy chứ, trong lòng cậu ta đã có người khác rồi, cậu ta và cô ấy chỉ là bạn bè mà thôi.
Tiêu Túc đặt áo khoác xuống, lúc nhìn thấy trên bàn đầy đồ ăn, cậu ta kinh ngạc hỏi: “Cô tự làm mấy món này hết à?”
Giang Tiểu Bạch nhìn thấy vẻ mặt của cậu ta thì đoán được cậu ta rất ngạc nhiên, bắt chéo hai tay sau lưng: “Sao hả? Tôi giỏi lắm đúng không, không cần hâm mộ chị đây quá đâu, chị cậu giỏi thế đấy!”
“Chị?” Tiêu Túc nhíu mày liếc nhìn cô ấy.
Giang Tiểu Bạch lập tức đổi giọng: “Tôi nói lung tung thôi! Ăn cơm nhỉ? Để tôi xới cơm cho anh!”
Tiêu Túc ừ một tiếng rồi nói: “Để tôi tự làm.”
Sau đó giơ tay định cầm lấy bát cơm, một tiếng bốp vang lên, Giang Tiểu Bạch đột nhiên đập một cái vào mu bàn tay cậu ta.
Tiêu Túc sững sờ, ngay sau đó bèn nghe thấy tiếng trách mắng của Giang Tiểu Bạch: “Anh làm cái gì vậy hả? Ăn cơm mà không rửa tay à? Làm việc cả ngày rồi, tùy tiện thì cũng đừng tùy tiện tới mức đấy chứ?”
Tiêu Túc: “…”
Cậu ta quên mất.
Cậu ta ngượng ngùng sờ mũi mình, sau đó quay người đi vào bếp rửa tay.
Lúc bước vào phòng bếp, Tiêu Túc cảm thấy mình đã đi nhầm chỗ rồi, cậu ta kinh ngạc đứng ở đó một hồi lâu mới nhận ra đây đúng là bếp của mình, chỉ là trong bếp có thêm rất nhiều thứ.
Có những thứ đồ gia dụng cậu ta chưa thấy bao giờ, còn có cả bát và dụng cụ ăn uống mới, mà những thứ này đều có hình hoạt hình, đây là dấu hiệu đặc trưng của Giang Tiểu Bạch.
Mấy thứ này là của cô ấy à?
Chỉ trong vòng một buổi sáng mà cô ấy đã mang được nhiều đồ như vậy tới đây sao? Sao mà làm được chứ?
Tiêu Túc quan sát một vòng rồi rửa tay và đi ra ngoài: “Những thứ trong bếp là do cô mua à?” Giang Tiểu Bạch đã xới xong cơm và đặt trước mặt cậu ta, nghe thấy thế thì khẽ gật đầu: “Đúng vậy, tôi mua cả đấy, sao vậy? Có phải anh cảm thấy bếp của anh không giống lúc đầu nữa mà trông sáng bừng hẳn lên không?”
Đặt thêm những thứ đấy vào thì đương nhiên là không giống căn bếp lúc đầu nữa, nhưng mà…
Tiêu Túc hơi nhếch lông mày lên, lấy ví từ trong túi ra.
“Mấy thứ đấy bao nhiêu tiền?”
Giang Tiểu Bạch thấy thế thì hơi sửng sốt, sau đó hỏi: “Anh định trả tiền à?”
Mấy thứ đó đều để trong nhà cậu ta, cậu ta không trả thì ai trả? Vốn dĩ để một cô gái tới nấu cơm cho mình là Tiêu Túc đã rất ngại rồi, nhưng vì chỉ coi như là giao dịch giữa đôi bên nên cậu ta mới đồng ý, giờ cô ấy còn mua cho mình những thứ này, nếu cậu ta mà không trả tiền thì cậu ta có còn là đàn ông nữa không chứ?
“Ừm.”
“Không cần đâu.” Giang Tiểu Bạch khoát tay ra vẻ không có gì đáng kể: “Tôi đem mấy thứ đó từ nhà tôi sang mà, tạm thời chưa tốn tiền, lúc thuê người chuyển tới thì cũng chỉ tốn có vài đồng phí chuyển mà thôi, nếu như anh khăng khăng muốn trả thì tôi cũng không ngại đâu.”
Tiêu Túc có cảm giác hơi khó tin, cho nên sau khi im lặng mấy giây, cậu ta mới hỏi: “Cô đưa hết đồ đạc sang đây như thế thì cô dùng cái gì?”
Cô dùng cái gì á? Giang Tiểu Bạch nói với vẻ đương nhiên: “Tôi thì chắc là ăn cơm với anh luôn nhỉ?” Dứt lời, Tiêu Túc chưa kịp phản ứng lại, cô ấy đã phấn khích nói: “Sao hả? Tôi tốt lắm đúng không, chuyển đồ tới cho anh dùng còn chưa nói, về sau ngày nào cũng có người nấu cơm cho anh ăn, còn có người ăn cơm cùng anh, anh hạnh phúc lắm đúng không?”
Tiêu Túc: “….…”
“Để tôi nói cho anh biết nhé, tài nấu nướng của tôi thuộc vào hàng đầu bếp cao cấp đấy, bên ngoài có muốn cũng không mời được đầu, cho nên anh được lời rồi đấy.”
“Mau ăn đi mau ăn đi.”
Giang Tiểu Bạch vừa giục cậu ta ăn cơm vừa nói: “Ăn không hết thì để tôi gói lại, tuyệt đối không được lãng phí món ngon mà tôi đã vất vả nấu”
Tiêu Túc thấy cô ấy rất nghiêm túc với đồ ăn, có vẻ là một cô gái rất quý trọng đồ ăn, mà cậu ta cũng không phải người kén ăn, cho nên cũng cúi đầu ăn cơm theo.
Vốn dĩ ban đầu Giang Tiểu Bạch cứ tưởng những món ăn hôm nay sẽ bị bỏ phí, không ngờ Tiêu Túc lại không ghét ăn mặn, cũng không ngại chua cay, cơ bản là có gì thì ăn nấy, lúc ăn cơm hai người rất tập trung, cũng rất yên tĩnh.
Chẳng mấy chốc hai người đã ăn hết thức ăn trên bàn.
Giang Tiểu Bạch sờ bụng mình, khẽ nhíu lông mày lại, no quá, lần sau phải nấu ít hơn mới được.
“Cô ăn được thật đấy.” Tiêu Túc ngồi đối diện chợt nói một câu đầy sâu xa.
Giang Tiểu Bạch nghe thấy thế thì suýt hộc máu, phụng phịu đáp lại: “Ăn được là có phúc mà?”
Tiêu Túc không nói gì mà chủ động đứng dậy dọn bát đũa.
Vốn dĩ Giang Tiểu Bạch định nói để tôi làm là được rồi, nhưng nghĩ lại mình đã vất vả nấu cơm rồi, để cậu ta dọn bát đũa cũng không sao.
‘Tôi nấu cơm anh rửa bát, phân việc công bằng thì đôi bên mới không oán trách chứ.
Giang Tiểu Bạch hài lòng nhìn Tiêu Túc: “Không ngờ anh rất tự giác, tôi cứ tưởng anh đặt bát đũa xuống là sẽ bỏ đi chứ.”
Tiêu Túc không đáp lại lời cô ấy, chẳng mấy chốc đã dọn xong bát đũa và đưa vào trong bếp, nhìn thấy mấy thứ trong bếp, cậu ta mấp máy môi muốn nói gì đó, nhưng cuối cùng lại nuốt vào trong bụng.
Một cô gái nhỏ bé như cô ấy chuyển được mấy thứ này tới đây cũng chẳng dễ dàng gì, nếu cậu ta bảo cô ấy lấy về lại thì chẳng phải rất quá đáng à?
Huống hồ… Cơm mà cô ấy nấu…
Đúng là rất ngon.
Trước đây, Tiêu Túc ăn cơm thì chỉ đơn giản là ăn cơm, chỉ cần lấp đầy bụng là được rồi.
Nhưng bây giờ cậu ta lại không cảm thấy thế. Có người cùng cậu ta ăn cơm, cả hai đều tập trung, cũng không phải chuyện gì phiền toái.