Chơơng 1106
Sau khi vào trong thang máy, Tiểu Nhan đang bình tĩnh thì trở nên lo lắng bất an.
Trước khi đến đây cô ấy đã tự làm xong công tác tư tưởng cho mình, nói với mình không cần khẩn trương, dù sao mục đích chính của cô ấy đến đây cũng chỉ để đưa đồ ăn, thể hiện một chút áy náy với lòng biết ơn mà thôi, cũng không có ý định gì khác. Cho nên không cần phải lo lắng, cứ làm mọi việc như bình thường là được. Trước khi ra khỏi thang máy, Tiểu Nhan đã ở bên trong hít thở sâu rất nhiều lần.
Ngay lúc ra khỏi thang máy, ở bên ngoài đã có người tiếp đãi đứng chờ cô, nhưng lại là một khuôn mặt xa lạ: “Chào cô, xin hỏi cô là cô Chu, Chu Tiểu Nhan sao?”
Nhìn thấy người phụ nữ xa lạ này ở trước mặt, Tiểu Nhan hơi sửng sốt một chút, sau đó gật gật đầu.
“Là thư ký Tô để tôi tới đây tiếp đón cô, bây giờ cô đi theo tôi đi.”
Tuy không biết chuyện gì đang xảy ra nhưng Chu Tiểu Nhan nghe thấy tên của Tô Cửu, nên chỉ có thể ngơ ngác đi cùng cô ấy, dù sao nơi này cũng là tập đoàn nhà họ Hàn, nên không có khả năng sẽ xảy ra chuyện. Được người phụ nữ dẫn trước, Tiểu Nhan cầm theo túi đi đằng sau, người phụ nữ mang cô ấy tới một căn phòng.
“Phiền cô Chu chờ ở chỗ này một lát, thư ký Tô nói lát nữa sẽ tới tìm cô.”
“Cảm ơn cô.”
Sau khi người phụ nữ ra ngoài, Tiểu Nhan đánh giá căn phòng một chút, căn phòng nhìn rất lớn, có ghế sô pha và có cả bàn trà nước, thậm chí còn có cả tủ rượu, cà phê cái gì cũng có.
Đây chỉ là phòng tiếp khách của tập đoàn Hàn thị thôi, đúng là đãi ngộ của tập đoàn lớn vẫn khác nhiều so với nơi mà cô làm việc trước đây, trước đây phòng tiếp khách nơi mà Tiểu Nhan và Mộc Tử làm việc cũng không được như vầy, nơi đó tuy cũng lớn nhưng không phải cái gì cũng có.
Ngồi được tầm năm phút, thì ở bên ngoài vang lên bước chân.
“Tiểu Nhan.”
Người tới là một người phụ nữ mặc trang phục công sở, đang đi một đôi giày cao gót, nhìn dáng vẻ vô cùng già dặn cùng chững chạc, Tiểu Nhan đứng lên, mở một nụ cười với đối phương: “Thư ký Tô.”
“Đúng thật là cô rồi, vừa rồi ở đầu bên này điện thoại tôi cũng không dám chắc chắn.” Tô Cửu hiện ra vẻ mặt đầy mừng rỡ.
Cô ấy là thư ký của Hàn Thanh, mặc dù Tiểu Nhan cũng phải là quá quen biết, nhưng mà trước đó cô ấy vẫn luôn đi theo làm việc bên cạnh Hàn Thanh, Tiểu Nhan lại luôn ở cùng với Mộc Tử, do đó hai người cũng trở nên thân thiết hơn.
“Ừ.” Thấy đối phương nói như vậy, Tiểu Nhan cũng nhớ tới bộ dáng nóng nảy khi nãy của mình, có chút ngại ngùng gật gật đầu.
Tô Cửu đánh giá cô ấy một chút, hôm nay Tiểu Nhan mặc một chiếc áo màu cam, với chiếc quần jean đơn giản, tóc dài buộc cao lên trông như đuôi ngựa ở sau lưng, ánh nắng nhẹ nhàng chiếu vào cô ấy, nên nhìn mặt vô cùng non nớt, bây giờ lại mặc phong cách năng động như thế, Tô Cửu cảm thấy đối phương thật giống như một sinh viên vừa bước chân ra xã hội, vừa đơn thuần, xinh xắn, lại không có tâm cơ.
“Cô đến đây tìm tổng giám đốc Hàn sao?”
Tô Cửu trực tiếp hỏi như thế làm cho khuôn mặt trắng nõn của Tiểu Nhan hơi ửng hồng, ngượng ngùng gật đầu.
“Tôi…”
“Vậy thì không may rồi, bây giờ anh ta đang có cuộc họp.”
Nghe thấy cô ta nói vậy, Tiểu Nhan liền lắc lắc tay, giọng điệu có chút bối rối: “Không sao không sao hết, tôi có thể ở đây để chờ anh ta, khi anh ta họp có phải cô cũng rất bận hay không?”
Tô Cửu bất đắc dĩ gật đầu: “Đúng vậy, tôi là thư ký của anh ta, nên luôn phải ở trong đó với anh ta, đây là tôi đang lấy cớ ra ngoài, tiếp đãi cô một chút rồi tôi còn phải vào tiếp tục công việc của mình.”
Sau khi cô ta nói như vậy, Tiểu Nhan cảm thấy mình thật có lỗi: “Thật xin lỗi, tôi không nghĩ tới tôi sẽ mang đến cho cô phiền toái lớn như vậy, vậy thư ký Tô nhanh chóng trở về họp đi, đừng để chậm trễ.”
Tô Cửu nhìn cô ấy, rồi trả lời: “Phiền toái gì chứ, cũng chỉ là mấy phút thôi, không cần phải lo lắng như vậy đâu, chỗ này là phòng tiếp đãi khách quý, có cả máy tính và TV, nếu như cô thấy buồn thì cứ lấy chơi đi.”
“Được rồi, cảm ơn cô!”
Sau khi Tô Cửu mở cửa ra ngoài, Tiểu Nhan lại ngồi một mình ở trong phòng tiếp khách.
Theo như cô ấy biết, những hội nghị của tập đoàn lớn như này có khi đến hai tiếng đồng hồ cũng không kết thúc được, nhưng mà như thế là còn nhanh rồi, có nhiều lúc còn phải đến bốn, năm tiếng, thậm chí có khi còn họp cả ngày luôn.Cũng không biết cô ấy còn phải chờ trong bao lâu nữa, vừa nghĩ tới người ta vì mình mà mất nhiều tiền như vậy, Tiểu Nhan liền cảm thấy dù có để cô ấy ở chỗ này chờ mấy ngày cũng được nữa. Nhưng buồn là, cô ấy mang theo mì sợi tới đây.
Nếu để lâu quá, sẽ bị nhão…
Đến lúc đó chắc chắn là cũng không thể ăn, mùi vị cũng không còn tốt. Nghĩ tới đây, Tiểu Nhan có chút chán nản nằm xuống ghế sopha, lúc đầu cô ấy còn có thể nghiêm túc ngồi một chút, lúc sau nhàm chán quá nên nằm. Sau đó lấy điện thoại di động ra chơi trò chơi giải trí cho đỡ chán, nhưng rất nhanh cô ấy đã mệt mỏi, sau đó Tiểu Nhan chỉ có thể lướt vài trang web, hai con mắt có chút buồn ngủ nhưng ở bên ngoài vẫn không có bóng người nào hết.
Cũng không biết hội nghị lúc nào mới kết thúc? Tiểu Nhan liếc nhìn thời gian một chút, thế mà mới được có một tiếng.
Có thể là trong một tiếng sau liền tan thì sao, Tiểu Nhan nhìn bốn phía một chút, đột nhiên đứng dậy đem cửa đóng lại, sau đó cởi giày ra, nằm luôn trên ghế sô pha. Ngủ một lúc thôi, Tiểu Nhan cởi áo khoác lông ra, sau đó nằm xuống đắp lên người mình, rồi nhằm mắt lại.
Phòng họp mở cửa ra, cuối cùng hội nghị cũng kết thúc, mọi người trên tầng cũng dần dần giải tán hết, Hàn Thanh cũng đứng dậy định đi vào trong văn phòng, Tô Cửu dọn dẹp xong đồ đạc, đột nhiên nhớ tới cái gì, lúc ngẩng đầu lên đã không nhìn thấy Hàn Thanh, cô ta đành phải vừa ôm tài liệu vừa chạy đuổi theo.
“Tổng giám đốc Hàn.”
Bởi vì nghe thấy tiếng nói của Tô Cửu, bước chân của Hàn Thanh hơi chậm lại một chút: “Có vấn đề gì sao?”
“Tổng giám đốc Hàn, lúc nãy cô Chu có đến tìm anh.”
Cô Chu? Chu Tiểu Nhan?
Hàn Thanh hơi cau lông mày: “Cô ấy tới đây sao? Tại sao không nói trước cho tôi biết?” Thấy phản ứng này của anh ta, Tô Cửu có chút hiếu kỳ híp mắt lại, hình như cảm thấy… Giống như có ẩn tình ở bên trong vậy? Thế là Tô Cửu liền đùa: “Không phải là tổng giám đốc Hàn muốn họp sao? Làm thư ký của anh, nên tôi không thể nào để bất cứ việc gì phá ngang hội nghị quan trọng như vậy được?”
Hàn Thanh: “…”
Anh ta không nói nhiều lời liền sải bước đi ra ngoài, Tô Cửu lại một lần nữa đuổi kịp anh ta: “Tổng giám đốc Hàn định đi đâu thế?”
Hàn Thanh không trả lời, nhưng tất nhiên anh ta không đi về hướng của phòng làm việc.
“Tổng giám đốc Hàn là muốn đi tìm cô Chu sao?”
“Thư ký Tô.” Hàn Thanh dừng bước lại, ánh mắt không vui nhìn đối phương: “Cô có muốn tiếp tục làm việc hay không?”
“Tất nhiên rồi, nhưng bởi vì phải làm công việc trước đó, nên tôi phải nói với tổng giám đốc Hàn một chút, do lúc đó anh đang họp, cho nên tôi để cho người dẫn cô Chu vào chờ trong phòng tiếp khách “
Nghe cô ta nói như vậy, Hàn Thanh cảm thấy mi tâm nhảy một cái, ánh mắt lạnh lùng trong vắt nhìn vào Tô Cửu, bởi vì làm việc bên cạnh anh ta đã lâu cho nên khi phải đối mặt với ánh mắt lạnh lùng như vậy, Tô Cửu cũng cảm thấy rất bình thường, ngược lại còn cười nói.
“Nghe nói cô Chu có mang đồ ăn đến cho anh, nhưng đến bây giờ hội nghị cũng đã kết thúc rồi, xem ra tổng giám đốc Hàn cũng không muốn ăn nữa đâu.”
Hàn Thanh: “…”
“Đã nói xong rồi, vậy tôi đi làm việc đây.” Tô Cửu bước từng bước giày cao gót rời đi, rất nhanh liền biến mất trước mắt Hàn Thanh.
Hàn Thanh vẫn đứng yên tại chỗ một lúc, đột nhiên cảm thấy chính mình có phải nên thay thư ký mới rồi không?
Người thư ký này đi theo anh ta cũng lâu rồi, nên cũng bắt đầu không sợ anh ta, đến một chút uy hiếp cũng không có. Vừa nghĩ vậy, Hàn Thanh liền đi về phía phòng tiếp khách quý.