Chương 761
Có chị Lâm ở đây, đương nhiên cô không dám tự mình mang cà phê tới cho Dạ Mạc Thâm, cô đưa cà phê tới trước mặt chị Lâm, nhẹ nhàng nói: “Chị Lâm, cà phê em pha xong rồi.”
Chị Lâm nhìn cô bằng ánh mắt tán dương, máy môi cười nói: “Không tồi, em mang chỗ tài liệu này xuống phát cho lầu dưới đi.”
Hàn Mộc Tử ngoan ngoãn giơ tay nhận lấy: “Vâng.”
Ở trước mặt chị Lâm, cô chỉ có thể tỏ vẻ ngoan ngoãn, nghe lời, thể hiện bản thân như một người mới thật sự.
Nếu như ngoài mặt cô biểu hiện ra qua mức vội vàng thì chị Lâm cũng có quyền khai trừ cô.
Hàn Mộc Tử đi đưa tài liệu, chị Lâm mang cà phê tới phòng giám đốc.
“Cốc cốc”. Hai tiếng gõ cửa vang lên.
“Vào đi.”
Nghe được tiếng gõ cửa, Dạ Mạc Thâm liếc mắt nhìn thoáng qua, anh còn tưởng rằng cô gái kỳ lạ kia sẽ mang cà phê tới cho mình nhưng không ngờ lần này lại là chị Lâm.
Không hiểu vì sao, Dạ Mạc Thâm vô thức nhíu mày lại, ánh mắt nhìn chăm chú ly cà phê trên tay cô ta. Vừa uống cà phê của cô gái kỳ lạ kia pha, anh đã có cảm giác hương vị đó rất quen thuộc, khiến anh nhớ mãi không quên, cho nên nhân lúc chị Lâm làm việc mới bảo cô pha cà phê cho mình.
Thế nhưng không ngờ chị Lâm lại mang cà phê tới, ly cà phê này rốt cuộc có phải do cô gái kỳ lạ kia pha hay không?
“Cậu Thâm, cà phê đây. Bởi vì trước nay nơi này đều do Uất Trì Kim toàn quyền xử lý nên mọi người đều gọi ông ta là Tổng giám đốc Uất Trì, sau khi Uất Trì Thầm thay thế vị trí đó, nếu vẫn gọi là Tổng giám đốc Uất Trì thì sợ là giống với Uất Trì Kim.
Bởi vì tên anh có chữ Thâm, nên cô ta trực tiếp gọi là cậu Thâm.
Cà phê được đặt lên bàn, tỏa ra một hương nhè nhẹ.
Ánh mắt Dạ Mạc Thâm hơi nheo lại, anh bưng ly cà phê lên nhấp một ngụm.
Hương vị vẫn như vậy, không chút thay đổi.
Là cô gái kia pha.
Thật tốt!
Sau này muốn uống cà phê thì giao cho thư ký của anh pha là được rồi, đỡ để cho cô gái kỳ lạ đó cho rằng anh thích cô pha cà phê cho mình.
“Cậu Thâm xem qua chút tài liệu này đi.” Chị Lâm thấy anh uống một ngụm cà phê bèn đặt lên bàn một tập tài liệu, muốn bàn chuyện công việc với Dạ Mạc Thâm.
Có điều chỉ sau một hai phút, ly cà phê của Dạ Mạc Thâm đã thấy đáy, khi chị Lâm vừa định thu dọn đồ đi, Dạ Mạc Thâm lại bảo cô ta mười phút mang cà phê tới một lần, chị Lâm vô cùng thoải mái đồng ý.
Ra khỏi văn phòng, chị Lâm bắt đầu cảm thấy nghi hoặc.
Kỳ lạ, lúc trước không hề thấy Dạ Mạc Thâm uống nhiều cà phê như vậy? Chẳng lẽ do công việc hôm nay quá bận rộn? Hay là đêm qua ngủ không ngon giấc cho nên hôm nay mới phải uống nhiều cà phê như vậy cho tỉnh táo?
Có điều… nhìn dáng vẻ của cậu Thâm, có vẻ như tinh thần cũng không đến nỗi tệ.
Thật đúng là kỳ lạ.
Sau khi chị Lâm rời đi, luôn phải canh thời gian để pha cà phê cho Dạ Mạc Thâm. Vốn dĩ muốn để Hàn Mộc Tử pha nhưng quá mười phút vẫn không thấy Hàn Mộc Tử quay lại nên chị Lâm đành phải tự mình trổ tài.
Cô ta tự mình pha một ly cà phê sau đó mang tới cho Dạ Mạc Thâm.
Dạ Mạc Thâm chỉ nhấp một ngụm rồi đặt ly xuống, sau đó không chạm tới ly cà phê đó nữa.
Chị Lâm chú ý tới điều này, hơi nhướng mày hỏi: “Cậu Thâm, hôm nay cậu uống nhiều cà phê như thế là do hôm qua ngủ không ngon giấc sao?”
Dạ Mạc Thâm gật đầu, môi mỏng khẽ mím sau đó anh ngẩng đầu lạnh lùng nói: “Nghe nói thư ký mà chị tuyển đã tới rồi?”
Nhắc tới Hàn Mộc Tử, ánh mắt chị Lâm lại ánh lên chút tán thưởng, cô ta thẳng thắn gật đầu.
“Đúng vậy, tốn nhiều thời gian phỏng vấn như vậy cuối cùng cũng có thể tìm được một người phù hợp.”
Dạ Mạc Thâm gật đầu, anh không hỏi thêm gì nữa.
“Không có chuyện gì nữa thì tôi đi trước nhé?”
“Được.”
Chị Lâm vừa mới xoay người đi được hai bước thì bị Dạ Mạc Thâm gọi lại.
“Chị Lâm.”
Chị Lâm dừng chân lại, tò mò quay đầu nhìn Dạ Mạc Thâm: “Cậu Thâm?”
Hôm nay cậu Thâm hình như có chút kỳ lạ. Một người có vẻ như chẳng bao giờ đoái hoài gì đến chuyện bên ngoài vậy mà đột nhiên lại hỏi về chuyện thư ký. Dạ Mạc Thâm khẽ xoay bút máy mạ vàng trên tay, ánh mắt anh dừng trên người chị Lâm, sau đó anh đột nhiên cất tiếng: “Chị Lâm là thư ký mà ông ngoại rất coi trọng, có vài tài liệu quan trọng chị có thể xử lý nhưng còn những việc khác…”
Anh hơi dừng lại một chút, ánh mắt thâm sâu khiến người ta khó mà đoán được rốt cuộc anh đang suy nghĩ điều gì.
“Giao cho người khác làm cũng được.” Chị Lâm khẽ giật mình, không ngờ ngoài mặt nhìn Uất Trì Thâm có vẻ lạnh lùng cao ngạo nhưng bên trong lại ấm áp và biết quan tâm người khác đến như vậy, chị Lâm mỉm cười, cảm kích nói: “Cậu Thâm, nói sao thì cũng đều là thư ký của cậu, cho dù Tổng giám đốc Uất Trì không ở đây nữa thì tôi cũng phải làm cho tốt những chuyện mình nên làm.”
“Chị Lâm cứ làm như tôi nói đi, nếu không tôi cũng khó mà ăn nói với ông ngoại.”
Được lắm, làm gì cũng nghĩ cho ông ngoại, quá hoàn hảo. Chị Lâm trở về phòng thư ký vẫn không nhịn được mà cảm thán một câu, người ưu tú đúng là dễ khiến cho người ta yêu thích, hơn nữa còn ấm áp như vậy, anh cảm thấy cô ta là nhân viên lâu năm của Uất Trì nên muốn cô ta chỉ xử lý vài chuyện quan trọng, còn mấy chuyện vụn vặt thì cứ giao cho người khác là được.
Mà Hàn Mộc Tử ở bên này giống như một nhân viên thực sự đang đi phân phát tài liệu, hết bàn này tới bàn khác, có nhiều bộ phận cô không biết còn phải hỏi thăm người khác, kết quả bị chỉ sai hướng, Hàn Mộc Tử tìm một hồi lâu cũng không thấy đường chỉ đành phải quay trở về.
Sau đó cô nhận được một bài học, phải nhớ kỹ từng ngõ ngách trong cái công ty này, tránh phải đi hỏi người khác còn bị chỉ sai đường.
Thật ra đây cũng là chuyện thường thấy ở công sở.
Công ty rộng lớn lại nhiều người, ai mà có thời gian đi quản chuyện của người khác, nhưng nếu gặp việc phải nhờ vả đối phương thì chưa chắc đã nhận được sự giúp đỡ mà có khi lại bị trêu chọc một phen cũng nên.
Cái người chỉ sai đường cho cô chắc chắn cũng là đang muốn chơi cô một vố.
Hàn Mộc Tử trở về phòng thư ký, nhìn thấy chị Lâm, cô vội vàng chạy tới, hối lỗi nói: “Xin lỗi chị Lâm, vừa rồi em bị lạc đường cho nên… trở về hơi muộn, còn có việc gì cần em làm không ạ?”
Chị Lâm thấy cô chạy đi chạy lại cả ngày, sắc mặt cô cũng không được tốt lắm nên trực tiếp lắc đầu.
“Bây giờ tạm thời không có việc gì đâu, em ngồi xem tài liệu đi.”
“Vâng”
Có điều nhãn nhã không được bao lâu, Hàn Mộc Tử lại bắt đầu trở nên bận rộn, mấy tiếng đồng hồ trôi qua, cuối cùng cũng tới giờ tan ca.
Chị Lâm nhẹ nhàng vỗ vai cô nói: “Hôm nay vất vả rồi, không ngờ em lại chịu khó như vậy, làm việc chăm chỉ một thời gian, lên chính thức sẽ có đãi ngộ tốt hơn, về sau… Nếu chị về hưu thì vị trí này cũng sẽ thuộc về em”
Nghe vậy, khóe môi Hàn Mộc Tử khẽ cong lên một nụ cười, cô vội nói: “Chị Lâm chị nghĩ xa quá rồi.”
Cô cũng không biết mình có thể ở đây trong bao lâu, mục tiêu của cô là khiến cho Dạ Mạc Thâm khôi phục ký ức, chỉ cần trí nhớ anh hồi phục, chắc chắn anh sẽ rời đi cùng cô.
Đến lúc đó, cô cũng không muốn ở lại đây nữa.
Thu dọn một chút đồ dùng sau đó Hàn Mộc Tử mệt mỏi trở về nhà.
Vừa về tới nhà, Hàn Mộc Tử mệt đến nỗi không thở nổi nhưng vẫn gọi video cho Đậu Nhỏ một lúc.
“Mẹ ơi!” Bên kia đầu dây, vẻ mặt Đậu Nhỏ sáng bừng, vô cùng vui vẻ gọi cô. Hàn Mộc Tử nhìn thấy Đậu Nhỏ như vậy, tâm trạng cô cũng tốt lên không ít, khóe môi dần cong lên một nụ cười.