Chương 1004: Đề nghị từ chức
Hàn Mộc Tử trở mình, chậm rãi mở mắt ra, cũng không biết cô đã ngủ bao lâu nữa.
Đập vào mắt Hàn Mộc Tử là một khung cảnh vừa xa lạ vừa quen thuộc khiến cô hơi sững sờ, chắc là vừa mới tỉnh dậy nên lúc này não vẫn còn ở trạng thái mông lung.
Một lúc sau ý thức của cô mới quay trở lại được, sau đó cô ngồi dậy nhìn cảnh vật xung quanh.
Vừa rồi cảm thấy vừa lạ vừa quen là do cô đã lâu chưa đến đây, nhưng trước kia cô đã sống ở nơi này trong một khoảng thời gian khá dài.
Căn phòng này chính là căn phòng mà cô và Dạ Mạc Thâm ở.
Sau khi Dạ Mạc Thâm xảy ra chuyện, lúc cô thay Dạ Mạc Thâm nắm quyền điều hành công ty, cô vấn luôn sống một mình ở nơi đây.
Không ngờ…
Cô lại quay trở lại.
Mặc dù khoảng thời gian đó không dài nhưng đối với cô lại dài như một thế kỷ vậy.
Hàn Mộc Tử nhìn một hồi, trong cổ họng không khỏi thở dài.
Không thở dài thì thôi chứ Hàn Mộc Tử vừa thở dài liền thấy cổ họng vừa khô vừa ngứa giống như đã lâu chưa uống nước vậy.
Cô nhíu mày, nhớ lại những chuyện đã xảy ra trước kia.
Cô ngồi ở trên máy bay mười mấy tiếng đồng hồ, nhưng do ở trên máy bay không được thoải mái nên lúc ngủ cứ nửa mê nửa tỉnh. Trong mười mấy tiếng đó, cô ngủ thật sự còn chưa đến hai tiếng.
Vì vậy, sau khi xuống xe, ăn cơm xong cô lại ngủ thiếp đi.
Cô không nhớ gì về những chuyện sau đó cả.
Bây giờ nhớ lại, cô ăn xong cũng không uống nước hay súc miệng.
Hàn Mộc Tử nghĩ đến đây liền thấy thật đáng Sợ, cô vội xoay người xuống giường, buộc mái tóc dài lại rồi vào nhà vệ sinh đánh răng. Lúc đó thật sự quá buồn ngủ nên cô không biết mình đã ngủ bao lâu nữa.
Nếu lúc trước khi cô không mang thai thì sao cô có thể chịu đựng nổi những chuyện này, haiz.
Đánh răng xong Hàn Mộc Tử mới thấy hơi thở được thơm tho, cô rửa mặt xong liền bước ra phòng.
“Thưa mợ, mợ dậy rồi sao?”
Giọng cô giúp việc phát ra từ phía bên cạnh, sau đó lại nói: “Cậu Dạ bảo bọn em chuẩn bị bữa sáng cho mợ”
“Ừ, vậy anh ấy đâu rồi?” Hàn Mộc Tử hỏi.
“Trợ lý Tiêu Túc đã tới đưa cậu Dạ đến công ty từ sáng sớm. Cậu Dạ bảo em chuyển lời đến mợ rằng nếu mợ buồn ngủ thì không cần đợi cậu, mợ cứ lo nghỉ ngơi là được rồi.”
Hóa ra là đến công ty.
Hai người này vừa mới về nước mà không bị lệch múi giờ sao? Nhưng mà cũng đúng thôi, ở nước ngoài đã lâu nên việc ở công ty không có ai xử lý. Trước kia là do một mình Hàn Mộc Tử lo liệu còn Tiêu Túc ở bên cạnh giúp đỡ, sau đó Hàn Mộc Tử rời đi khiến cho vô số gánh nặng ở công ty đè hết lên vai Tiêu Túc. Về phần Tiêu Túc, cậu ta ở cạnh Dạ Mạc Thâm nhiều năm như vậy là do có khả năng xử lý công việc của công ty. Với lại trước kia Tiêu Túc là trợ thủ đắc lực của Dạ Mạc Thâm, cậu ta có tiếp xúc với đại hội đồng cổ đông, thành viên ban giám đốc cấp cao và cấp trung nên khi Tiêu Túc xử lý công việc thì phía bên kia sẽ nể tình trước đây mà nhẹ tay. Lúc đó, khi Hàn Mộc Tử vừa mới nhận chức phó tổng giám đốc, có rất nhiều người không phục. Không kể đến mấy người cấp cao, cấp trung bị Dạ Lãm Hàn lôi kéo, ngay cả những người không bị lôi kéo cũng không hài lòng với cách xử lý công việc của cô, hết người này đến người nọ tới phòng làm việc làm ầmï.
Ban đầu là nhờ có Tiêu Túc trấn áp thay cô, khi đó đối với Hàn Mộc Tử mà nói khả năng xử lý của cô không được tốt. Một người phụ nữ mang thai, Dạ Mạc Thâm lại còn không biết sống chết nên cô có thể gắng gượng làm việc ở công ty đủ tám tiếng mỗi ngày đã vô cùng khó khăn rồi chứ đừng nói đến chuyện xử lý công việc.
Hơn nữa, cô chưa từng quản lý tập đoàn lớn như vậy, nhờ có sự giúp đỡ của Tiêu Túc mới dần ổn định được nền móng.
Ngẫm lại, toàn là những giọt nước mắt xót xa.
Hàn Mộc Tử ăn sáng xong thì quay về phòng thay quần áo, sau đó đi bộ loanh quanh, tiện thể gọi điện cho anh trai Hàn Thanh của mình.
Điều Hàn Thanh nói khi nghe điện thoại của “Mạc Thâm đã kể chuyện này cho anh nghe rồi. Em có khỏe không vậy?” Hàn Thanh ở đầu dây bên kia hỏi với sự quan tâm.
Hàn Mộc Tử sững sờ, cô nhanh chóng đoán được có lẽ Dạ Mạc Thâm kể chuyện mình không khỏe khi đi máy bay cho Hàn Thanh nghe nên anh ấy mới hỏi như vậy.
“Anh yên tâm đi, em đã ngủ một giấc nên bây giờ rất khỏe.”
“Vậy thì tốt”
Vừa dứt lời, Hàn Mộc Tử liền nghe thấy giọng nữ quen thuộc phát ra từ phía đầu dây bên kia.
“Tổng giám đốc Hàn Thanh, cuộc họp sắp bắt đầu rồi.”
Hàn Thanh khẽ nhíu mày, đang định nói gì đó thì Hàn Mộc Tử giành nói trước: “Anh sắp phải họp à? Vậy anh đi họp đi, em không làm phiên %Ä”
nưa.
Nói xong liền cúp máy.
“..
Hàn Thanh đang cầm điện thoại: “…
Anh ta cất điện thoại đi, lấy tay xoa lông mày của mình, cười bất đắc dĩ: “Con nhóc này…”
Sau đó, xoay người lại cùng Tô Cửu bước vào phòng họp.
“Cô Mộc Tử đã về rồi sao?” Tô Cửu dò hỏi.
Hàn Thanh gật đầu: “Ừ”
Tô Cửu hơi tò mò, nhưng thấy tính khí trâm lặng của Hàn Thanh nên suy nghĩ một hồi rồi cũng nuấết lời nói vào.
Không biết lần này Hàn Thanh về có việc gì, khí lạnh luôn bao trùm khắp cả người khiến người khác không dám lại gần, sợ nói sai một câu sẽ khiến anh ấy tức giận.
Mặc dù Hàn Thanh hiếm khi nổi giận nhưng anh ấy luôn tỏa ra sự chững chạc, hướng nội, dù bình thường trông không dễ gần nhưng chỉ cảm nhận được nhiều nhất là khi bạn báo cáo công việc cho anh ấy.
Mà bây giờ hoàn toàn là kiểu khí thế lạnh lùng, thậm chí là áp đảo.
Rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì trong khoảng thời gian đi nước ngoài vậy?
Có điều, chỉ một khoảng thời gian ngắn ngủi thôi mà trong lòng Tô Cửu đã có một ngàn câu hỏi, nhưng lại không biết hỏi từ đâu, bản thân cũng không có quyền gì để hỏi.
Nhưng vừa rồi khi nhìn thấy Hàn Thanh nghe điện thoại của Hàn Mộc Tử thì hơi thở hung hăng trên khắp người anh ấy lại thu lại, thay vào đó là sự bao dung và quan tâm đến người thân.
Sau khi tắt máy lại quay trở lại.
Chuyện gì vậy chứ?
Sau khi Hàn Mộc Tử tắt máy, nhàm chán ngồi xuống bên nước. Bây giờ là mùa đông, cô không để chân xuống dưới nước giống như mùa hè mà chỉ có thể ngồi bên nước phơi năng, ngắm biển.
Hàn Mộc Tử gọi video cho Đậu Nhỏ.
Hai mẹ con nói chuyện một lúc lâu, sau đó Uất Trì Kim đến tìm Đậu Nhỏ nên cuộc gọi lại kết thúc như vậy.
Sau khi Hàn Mộc Tử tắt cuộc gọi video thì lại cảm thấy buồn ngủ, vì vậy lại ngủ tiếp.
Trong mấy ngày kế tiếp, mỗi ngày Hàn Mộc Tử đều trải qua đủ kiểu nhàm chán như vậy, hoàn toàn lãng quên việc mình có một công ty.
Cho đến khi Tiểu Nhan đến tìm cô nói muốn từ chức.
Hàn Mộc Tử mới nhớ ra chuyện quan trọng này.
“Đang yên đang lành sao lại muốn từ chức?”
Hàn Mộc Tử khó hiểu nhìn Tiểu Nhan: “Không phải bây giờ cậu đang quản lý công ty rất tốt đó sao?”
Tiểu Nhan lắc đầu, thở dài: “Đã lâu lắm rồi tớ không gặp ba mẹ, cho nên tớ muốn về thăm họ.
Có lẽ tớ không thể quản lý công việc ở công ty trong một khoảng thời gian dài”
Hàn Mộc Tử mím môi, không trả lời: “Mộc Tử, tớ biết bây giờ mà tớ đề nghị từ chức với cậu thì rất quá đáng, nhưng…”