Mục lục
Cô Vợ Đánh Tráo
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Chương 500 “Hôm qua tôi đã nghĩ kỹ rồi.

Dù lần này cô ta đã làm chuyện kinh khủng như vậy, nhưng dù sao cô ta cũng là con gái của bạn dì Tống, nên…

“Cho nên?” Cô bị giọng nói trầm lạnh của Dạ Mạc Thâm cắt ngang, anh nheo mắt nhìn cô một cách nguy hiểm, gằn từng chữ: “Anh cho rằng sau năm năm, em ít nhất cũng phải trở nên tàn nhẫn, hoặc là trở nên kiên định hơn. Kết quả là dì nhỏ của anh nói hai ba câu liền thuyết phục được em?”

Nghe thấy những lời này, Hàn Mộc Tử ngẩn ra, môi hồng hé mở, không nói được lời nào.

Dạ Mạc Thâm cười nhạo: “Ít nhất, em cũng nên tỏ thái độ như đối với anh mà đáp lại dì nhỏ, không phải sao?”

Hàn Mộc Tử: Anh giễu cợt: “Kiên trì cũng không kiên trì một chút liền trực tiếp từ bỏ? Không biết lần này cô ta tạt axit, còn lần sau cô ta sẽ làm gì? Hơn nữa nếu như lần sau cô ta muốn làm tổn thương em, liệu lúc đó anh có thể kịp thời đuổi tới không?”

“Không” Hàn Mộc Tử phản đối những lời anh nói.

“Không?” Dạ Mạc Thâm nhưởng mày.

Hàn Mộc Tử vốn muốn nói, chỉ cần anh tránh xa cô một chút, Lâm Thanh Thanh tự nhiên sẽ không tới gây rắc rối cho cô, nhưng sau đó nghĩ lại, nói thẳng như vậy, không biết anh sẽ nháo thành thế nào.

Cho nên lời tới bên môi liền biến thành: “Mục tiêu của cô ta là anh.”

Câu nói này khiến Dạ Mạc Thâm suy nghĩ rất lâu, thật lâu mới nhớ ra, đáu mắt hiện lên một tia lạnh lùng, một lát sau liền nhếch lên nụ cười tự giễu.

“Cho nên, em chính là đang chuẩn bị vứt bỏ rơi anh khi vết thương của anh lành sao?”

Vứt bỏ…

Hàn Mộc Tử nhíu mày thật sâu, cô chưa từng nói có trách nhiệm với anh, như vậy sao có thể coi là vứt bỏ? Hơn nữa, chỉ cần anh bình phục, trách nhiệm của cô sẽ hoàn thành.

Dạ Mạc Thâm nhếch môi: “Mộc Tử, vết thương của anh còn chưa hoàn toàn bình phục, lúc này đây, em đang muốn khuyên anh bỏ qua cho người phụ nữ đã làm tổn thương em, chính là đang khiêu khích anh.” Hàn Mộc Tử nhắm mắt lại, hít sâu một hơi, cố gắng ép những phiền não trong lòng xuống, sau khi khôi phục lại bình tĩnh mới nói: “Tôi chỉ có thể cố gắng thuyết phục anh, nhưng không có nghĩa là tôi có thể thuyết phục anh. Anh muốn làm gì thì làm, nếu không muốn bỏ qua cho cô ta, vậy anh tự mình nói rõ ràng với dì Tống. Nhưng mà… Tôi đã hứa với dì ấy rồi, anh là đang muốn biến tôi thành một người không giữ lời.”

Nói đến đây, Hàn Mộc Tử nhếch môi cười, thái độ lãnh đạm.

Đột nhiên, Dạ Mạc Thâm giơ tay nắm lấy cổ tay cô, kéo cô vào lòng trước khi cô kịp phản ứng.

“Dì ấy đã nói gì với em, khiến cho em đột nhiên thay đổi ý định?”

Hàn Mộc Tử ngồi trên đùi anh, cố gắng đẩy anh ra, nhưng không thể tránh khỏi cánh tay rắn chắc của anh, chúng khóa chặt eo cô như xích sắt, khiến cô không thể nhúc nhích.

Anh không cho cô bất cứ cơ hội nào để trốn thoát, anh véo cằm cô và ôm cô thật chặt.

“Lúc trước không phải vẫn sợ hãi cô ta đến ngủ không ngon sao? Tha cho cô ta một lần, muốn sau này mỗi ngày đều sống trong sợ hãi sao?”

Hàn Mộc Tử cắn môi dưới: “Dù sao cô ta cũng không khiến tôi bị thương, hơn nữa… Dì Tống đã nói, bên kia sẽ đưa cô ta ra nước ngoài. Thật ra chuyện này rất dễ giải quyết, vốn dĩ là do anh, chỉ cần anh tránh xa tôi một chút, cô ta cũng sẽ không ghét tôi như vậy. Tôi không định quay lại với anh, dù sao chúng ta cũng sẽ ly…”

Trước khi những lời tiếp theo có cơ hội nói ra, môi cô đã bị Dạ Mạc Thâm hung hăng chặn lại.

Nụ hôn bất ngờ khiến Hàn Mộc Tử sững sờ.

Cô thất thần chớp mắt, hàng mi dài cong vút như dao sắc cứa vào tim Dạ Mạc Thâm.

Một lúc sau, Hàn Mộc Tử muốn vươn tay đẩy anh, Dạ Mạc Thâm liền giữ chặt tay cô không cho đối phương bất cứ cơ hội nào, thân hình cao lớn áp chế cô hôn lên đôi môi đỏ mọng.

Nó giống như một trò chơi đuổi bắt, một người muốn trốn thoát, người kia muốn chiếm lấy.

Những người chạy trốn luôn cảm thấy lo lắng, nhưng những người đuổi theo trong lòng luôn kiên định với suy nghĩ của mình,vì vậy cuối cùng Dạ Mạc Thâm đã chiếm thế thượng phong, còn Hàn Mộc Tử hoàn toàn bị đánh bại.

Sau một nụ hôn dài.

Dạ Mạc Thâm nghe thấy tiếng cô thở dốc nhẹ nhàng nói: “Không cần nói đến ly hôn, chúng ta vốn dĩ chưa từng rời xa.”

Dứt lời, anh trìu mến hôn lên khỏe môi cô, cuối cùng không nhịn được hôn lên chóp mũi của cô, sau đó rơi vào mí mắt: “Anh không thể tha thứ cho cô ta, anh cũng sẽ không buông tha cho em.”

“Mộc Tử, Thẩm Kiều… Em là người phụ nữ của anh.”

Cuối cùng, Hàn Mộc Tử không thể thuyết phục được Dạ Mạc Thâm. Tống An hoàn toàn tin tưởng cô, cảm thấy cô là người duy nhất có thể thuyết phục được Dạ Mạc Thâm, nhưng Tống An lại có chút xem nhẹ Dạ Mạc Thâm rồi.

Người mà Lâm Thanh Thanh làm tổn thương không phải ai khác, mà là người Dạ Mạc Thậm để ở trong lòng.

Cho nên, anh làm sao có thể bỏ qua cho cô ta?

Hàn Mộc Tử cảm thấy cô đã đồng ý với Tống An, nhưng lại không thể thuyết phục được Dạ Mạc Thâm nên không tránh khỏi trong lòng có chút phiền toái. Sau khi bị hôn, những lời Dạ Mạc Thâm nói càng akhiến cô cảm thấy kinh hãi.

Cô cảm thấy được, chính bản thân mình nếu muốn trốn thoát khỏi anh sẽ rất khó.

Cô có chút bối rối, cũng có chút muốn trốn.

Cuối cùng, Hàn Mộc Tử gọi điện thoại cho Tổng An, vẫn là nên nói cho bà ấy biết chuyện này.

Sau khi Tống An nghe xong, im lặng một lúc lâu mới khẽ nói nhỏ: “Dì biết, thật ra khi dì nhờ cháu thuyết phục nó chính là làm cháu khó xử, đối với cháu cũng muốn thử một lần. Không sao đâu Mộc Tử, lần này cháu vất vả rồi.”

Nghe thấy những lời này, Hàn Mộc Tử chỉ có thể nhẹ giọng nói: “Dì Tống, thực xin lỗi, vốn dĩ cháu tưởng anh ấy sẽ đồng ý, nhưng không ngờ…”

“Vậy thì cháu thật sự sai rồi, chuyện của cháu Mạc Thâm rất kiên định. Nếu không, năm đó hai đứa làm sao có thể…”

Nghe thấy Tống An nhắc đến chuyện năm đó, trong lòng Hàn Mộc Tử cảm thấy có chút bối rối, nhanh chóng ngăn cản.

“Dì Tống, đừng nhắc tới những chuyện trước đây.”

“Được rồi, nếu cháu không muốn dù Tổng cũng sẽ không nói, chuyện này cứ như vậy đi, dì sẽ gọi điện thoại cho đối phương, chuyện này cháu cũng đừng xen vào nữa.”

“Được.”

Cúp điện thoại xong, Hàn Mộc Tử để điện thoại qua một bên, sau đó mệt mỏi ngã ra sô pha.

Sau khi mua căn hộ này, cô vẫn một mình sống ở đây, Tiểu Nhan đã đưa Đậu Nhỏ về nhà họ Hàn.

Dạ Mạc Thâm không bỏ qua cho Lâm Thanh Thanh, điều đó có nghĩa là… sợ rằng cô ta sẽ phải ở trong đó một khoảng thời gian.

Cũng tốt, có thể dạy cho cô ta một bài học.

Mặc dù cô cũng cảm thấy rằng chuyện này sẽ hủy hoại tương lai của một cô gái.

Chính là, trước khi cô ta làm ra những chuyện này, vì sao không nghĩ tới hành động như vậy của mình có thể hủy hoại tương lai sau này của bản thân?

Cho nên, cô không nên mềm lòng.

Nghĩ đến đây, Hàn Mộc Tử lại lấy điện thoại ra gọi cho Tiểu Nhan, nói cô ấy có thể quay lại đây ở được rồi.

“Mọi chuyện được giải quyết rồi à?”

“Cũng không khác mấy đi, ngày mai cậu thu dọn một chút đưa Đậu Nhỏ quay lại đây.”

“Được rồi!”

Sau đó, Hàn Mộc Tử đi tắm rửa, nhưng khi từ phòng tắm đi ra, liền phát hiện trong phòng mình xuất hiện một lớn một nhỏ.

Tiểu Nhan cư nhiên suốt đêm liền đưa Đậu Nhỏ quay lại đây.

“Mẹ ơi!”

Nhiều ngày không thấy Hàn Mộc Tử, Đậu Nhỏ lập tức lao về phía cô!

Bước chân Hàn Mộc Tử có chút lảo đảo, lùi lại vài bước để ổn định, sau đó bế Đậu Nhỏ lên.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK