Mục lục
Cô Vợ Đánh Tráo
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Chương 694

Sau khi cuộc họp dài đẳng đẳng kết thúc, mọi người thu dọn đồ đạc chuẩn bị rời đi.

Tiêu Túc nhẫn nhịn mấy tiếng đồng hồ, trong cuộc họp anh ta cũng liếc sang Dạ Mạc Thâm liên tục, thiếu chút nữa không chịu được mà nói với anh cô đang ở trong phòng làm việc đợi anh.

Nhưng khi nghĩ đến việc Hàn Mộc Tử dặn mình không được nói cho Dạ Mạc Thâm biết rằng cô đang ở đây, Tiêu Túc lại chống lại sự kích động này.

Vì thế sau khi cuộc họp kết thúc, Tiêu Túc cong người về phía Dạ Mạc Thâm thấp giọng nói: “Cậu Dạ.”

Ánh mắt của Dạ Mạc Thâm vẫn dẫn vào các văn kiện ở trên bàn, đôi môi hơi mấp máy: “Nói”

“Cô chủ…

Mới nói xong mấy chữ, động tác ở đầu ngón tay của Dạ Mạc Thâm dừng lại, anh ngẩng đầu lên nhìn Tiêu Túc.

Ánh mất mạnh mẽ làm Tiêu Túc bị doạ một trận bất giác mà lùi về phía sau một bước, “Cậu, cậu Dạ…

“Cậu muốn nói cái gì?”

Dạ Mạc Thâm nhìn anh ta, vừa nãy anh vừa nghe Tiêu Túc nói đến cô ấy.

Anh khẳng định bản thân không nghe sai.

Cậu Dạ, tôi chỉ muốn nói là cô chủ đến rồi, bây giờ đang ở phòng làm việc đợi cậu.”

Lời nói vừa dứt, Dạ Mạc Thâm ở trước mắt đã lập tức đứng dậy, đồ đạc cũng không thu dọn mà trực tiếp đi ra khỏi phòng họp.

Chết tiệt, chẳng trách cô ấy không để anh ta nói, bộ dạng này của Dạ Mạc Thâm cũng điên cường quá rồi! Tiêu Túc nhanh chóng đuổi theo: “Cậu Dạ, cậu Dạ.

Dạ Mạc Thâm có chứt mất bình tĩnh dừng lại một chút: “Còn có việc gì?”

“Cậu Dạ, tôi chỉ muốn nói với anh, cô Dạ đã đến đây từ mấy tiếng trước rồi, chỉ là cô ấy dặn tôi không được nói với anh để anh chuyên tâm họp.

Ngay từ lúc đầu, Dạ Mạc Thâm không khỏi nhăn mày, nhưng rất nhanh lông mày anh đã dãn ra, dường như nghĩ đến điều gì đó, anh không nói thêm gì, ánh mắt sâu thêm vài phần.

“Tôi biết rồi, thu dọn chỗ này đi.”

Nói xong, Dạ Mạc Thâm rời khỏi phòng họp.

Tiêu Túc nhận nhiệm vụ thu dọn đồ đạc, ai bảo anh ta là trợ lý của Dạ Mạc Thâm chứ.

Dạ Mạc Thâm không dừng bước tiến về phòng làm việc, mở cánh cửa ra mới phát hiện trong phòng trống không, làm gì có bóng dáng của Hàn Mộc Tử Anh đảo mắt một vòng tìm kiếm, nhận thấy cửa phòng nghỉ ngơi đang khép hờ.

Thế là anh rảo bước tiến tới phòng nghỉ ngơi, lúc đến cửa bước chân Dạ Mạc Thâm tự động nhẹ đi một chút.

Sau khi mở cửa phòng nghỉ ngơi, quả nhiên nhìn thấy bóng hình anh luôn nhớ nhung.

Hàn Mộc Tử đang nằm ở trên giường, mái tóc đen chắc tướng ngủ của cô mà rối bời, chăn cô cũng chỉ đắp được mộ núa.

Dạ Mạc Thâm quan sát một lúc, nhẹ nhàng đi tới cúi xuống đập chăn cho cô. Sau khi đắp chăn Dạ Mạc Thâm không đứng thẳng lại nữa, anh nhìn người phụ nữ xinh đẹp yên lặng ngủ say. Nhớ tới những lời Tiêu Túc nói với anh lúc trước, anh không khỏi vươn tay xoa nhẹ lên má cô, động tác vô cùng nhẹ nhàng.

“Đồ ngốc, tôi cần em nghĩ cho tôi sao? Đến đây rồi thì cứ nói với tôi một tiếng, ở đây một mình đợi lâu như thế, ngốc hå?”

Dạ Mạc Thâm tất nhiên là biết mấy lời này là anh tự biên tự diễn, suy cho cùng thì Hàn Mộc Tử cũng đang ngủ say, chắc chắn không nghe được những lời anh nói.

Nhưng ai mà biết được giây tiếp theo vẻ mặt Hàn Mộc Tử vốn bình tĩnh tự nhiên thay đổi, bộ dạng có chút đau lòng, đôi lông mày thanh tú nhíu lại thật chặt.

Dạ Mạc Thâm nhận ra có điều gì đó không ổn, sau khi nhìn kỹ hơn, anh mới thấy vầng trán nõn nà của cô lấm tấm mồ hôi lạnh.

Làm sao vậy?

Dạ Mạc Thâm gọi tên cô trong tiềm thức: “Mộc Tử?”

Mặc dù Hàn Mộc Tử không hề nghe thấy tiếng của anh, hô hấp lại càng ngày càng gấp gáp, bộ dạng giống như là gặp phải ác mộng.

Dạ Mặc Thâm nhìn bộ dạng của cô, một người đàn ông lại lo lắng đến mức không biết phải làm sao, tay không để yên, lại không dám đột ngột đánh thức cô dậy, chỉ có thể liên tục khẽ gọi tên cô.

Lúc không biết Dạ Mạc Thâm đã gọi cô bao lâu, Hàn Mộc Tử tự dưng mở mắt, khi nhìn khuôn mặt đẹp trai ở ngay trong tầm mắt, cô bị doạ đến hét lên.

“Đừng sợ!”

Dạ Mạc Thâm nhanh chóng giữ lấy bả vai cô, thấp giọng “Là anh, anh đây.

Hàn Mộc Tử : “

Giọng nói trầm thấp quen thuộc vang lên bên tai, giống như đang dỗ dành cô, Hàn Mộc Tử sững sờ một hồi, trong đầu vẫn còn những cảnh tượng đáng sợ.

Tim đập nhanh, nhịp thở không ổn định, tệ hơn nữa, mí mắt cô cứ giật liên hồi.

Cứ cảm thấy có một loại dự cảm không tốt.

Chẳng nhẽ là do mấy lời Mạnh Tuyết U nguyền rủa cô trước khi đi ngủ sao? “Sao thế?”

Thấy cô đã bình tĩnh lại, Dạ Mạc Thâm đau lòng giúp cô lau mồ hôi lạnh lấm tấm trên trán, thấy có mồ hội ở cả trên mũi cô, trực tiếp cúi đầu hôn lên đó.

Hàn Mộc Tử sau khi hồi phục lại được tinh thần, bất giác tránh đi đôi môi mỏng của anh.

Bình thường thấy cô khóc cũng không sao, mà hôm nay lại còn muốn mút mồ hôi lạnh trên người cô, cô thực sự không tiếp nhận nổi.

Một bên Hàn Mộc Tử cứ liên tục trốn tránh, một tay Dạ Mạc Thần ôm sau đầu cô, một tay xoa lấy gò má mềm mại của cô, một chút cũng không cho cô trốn.

“Đừng… Hàn Mộc Tử không thể trốn chỉ có thể dùng lời nói ra sức ngăn cản. Dạ Mạc Thâm dường như không nghe thấy, từng chút từng chút hút đi mồ hôi lạnh của cô, đôi mắt màu đen dần dần trở nên sâu hơn, sau đó lúc anh thu về nhìn thấy vẻ mặt chán ghét của Hàn Mộc Tử, không khỏi cười nhẹ một tiếng.

“Trốn cái gì? Anh còn chưa chế em.

Hàn Mộc Tử cần môi: “Em tự chế em.

“Mơ thấy ác mộng sao?”

Dạ Mạc Thâm kề trán cô hỏi.

Nói đến cơn ác mộng này, Hàn Mộc Tử lại có cảm giác sợ hãi, gật gật đầu, sau đó đột nhiên vươn tay ôm lấy eo Dạ Mạc Thâm, “Giấc mơ có chút đáng sợ, em vẫn… có hơi chưa tỉnh hẳn, để em dựa đi.”

Cô gục đầu xuống vòng tay của Dạ Mạc Thâm và nói một cách thân thờ. Dạ Mạc Thâm ôm vai cô thì thầm: “Được rồi, em muốn dựa bao lâu cũng được.” Sau đó anh cúi thấp đầu, hôn lên tóc cô: “Mơ thấy cái gì?

Nói cho anh nghe?”

Người trong lòng lắc đầu không nói lời nào, rõ ràng là không muốn nhớ lại.

“Không muốn nói sao, thế thì không cần nghĩ đến nó nữa. Ngủ cả một buổi sáng chắc em cũng đói rồi phải không? Đợi chút anh đưa em đi ăn nhé?”

Hàn Mạc Tử nép vào vòng tay anh, cô vẫn còn cảm thấy hơi buồn ngủ, lúc mới tỉnh dậy mắt cô cứ bị giật giật, nhưng sau một hồi thì đã tốt hơn nhiều rồi.

“Hơi buồn ngủ, không muốn ăn lắm.

Nói xong lời này, Hàn Mộc Tử đột nhiên thấy mình đạo đức giả, như thế nào lại cảm thấy cô giống như đang làm nũng với Dạ Mạc Thâm? Cô lớn như thế này rồi, đã làm mẹ rồi…. Nghĩ đến đây, Hàn Mặc Tử cảm thấy rất ngại, chỉ muốn vờ như lúc nãy mình chưa nói gì.

“Không thể không ăn, đói thì làm sao? Ba bữa một ngày phải ăn đúng giờ, em không muốn ăn ngoài, vậy chúng mình gọi món về?”

Nói rồi, Dạ Mạc Thâm rút điện thoại ra chuẩn bị đặt món.

“Em xem em muốn ăn gì?”

Sau khi anh mở trang đặt món ra liền đưa điện thoại ra trước mặt Hàn Mạc Tử.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK