Chương 1107
Trong phòng tiếp khách, sau khi cánh cửa bị đầy ra thì hoàn toàn yên lặng, ánh sáng sau buổi chiều ngày mùa đông vô cùng ấm áp, chiếu vào trước cửa sổ, một nửa quầng ánh sáng chiếu vào trong phòng. Cô gái nhỏ yên lặng nằm trên sofa, trên người còn đắp lên chiếc áo lông vũ, chắc hẳn bởi vì lạnh, vậy nên co lại thành một cục. Khi Hàn Thanh bước vào nhìn thấy cảnh tượng này. Thì ra chiếc ghế anh nằm trên đó còn không có chỗ để chân, không ngờ rằng vừa vặn đủ cho cô gái nhỏ này, khiến cô nhìn có vẻ càng nhỏ nhắn hơn. Hàn Thanh không nghĩ đến rằng cô lại ngủ ở phòng tiếp khách. Trước khi đến, anh đang nghĩ cô gái nhỏ có lẽ đã không chờ đợi được nữa mà đi rồi, dù sao đi nữa cô đột nhiên đến tìm cũng đã làm anh rất bất ngờ rồi. Bởi vì ngày hôm đó sau khi đưa cô về nhà, gương mặt cô hoàn toàn hiện viết lên hàng chữ không muốn qua lại với anh nữa.
Trước giờ anh đã quen với sự cô quạnh, cho dù có chút rung động, cũng có thể khống chế bản thân rất tốt. Nếu như nói, rời xa anh có thể khiến cô vui vẻ hơn, vậy thì cứ làm những gì mà cô muốn là được. Bởi vì bản thân không thể nào dự đoán được rất nhiều cung bậc cảm xúc.
Trong vô thức, Hàn Thanh đã đi đến lại gần cô, cuối cùng thậm chí quỳ xuống trước mặt cô, sau đó nhìn chăm chú dáng vẻ đang ngủ của cô, ánh mắt hiện lên cảm xúc khác. Tiểu Nhan ngủ mơ mơ màng màng, đột nhiên cảm nhận được hình như có một cặp mắt đang nhìn cô chăm chú, cảm xúc đó rất mãnh liệt, có lẽ là giác quan thứ sáu quá mạnh, cô từ từ mở mắt ra.
Hành động mà Hàn Thanh đi đến nhìn ngắm cô hoàn toàn là ma xui quỷ khiến, bây giờ đột ngột nhìn thấy đôi mắt cô, muốn né tránh cũng đã muộn. Hơn nữa nếu như vậy sẽ càng giấu đầu hở đuôi, dứt khoát đứng yên ở chỗ cũ không động đậy. Bốn mắt nhìn nhau, Tiểu Nhan bởi vì vừa mới thức dậy, ánh mắt còn chút mơ màng, nhìn thấy gương mặt anh tuấn của Hàn Thanh đột nhiên xuất hiện ở trước mặt, cảm thấy rất bất ngờ, cả người tỉnh táo hơn hẳn, cô ngồi dậy, áo lông vũ đắp lên người rơi xuống thềm nhà.
“Anh anh anh… sao anh lại đến đây?”
Bởi vì căng thẳng, cô lại bắt đầu nói lắp ba lắp bắp, trở nên không lưu loát, đỏ bừng mặt nhìn Hàn Thanh đang cúi xuống trước mặt, lại lo lắng giơ tay giữ mái tóc dài: “Tôi, tôi hình như ngủ say quá rồi.”
Cô lại bắt đầu nói lắp ba lắp bắp trở nên không lưu loát, đỏ bừng mặt nhìn Hàn Thanh đang cúi xuống trước mặt, lại lo lắng giơ tay giữ mái tóc dài: “Tôi, tôi hình như ngủ say quá rồi.”
Cô rõ ràng chỉ định ngủ một lát rồi dậy, không ngờ rằng cô lại ngủ say như vậy. Đang nghĩ ngợi, Hàn Thanh hờ hững mở miệng: “Sau này đừng ngủ ở phòng tiếp khách.”
Tiểu Nhan: “…”
Anh ghét bỏ cô ngủ ở đây ảnh hưởng đến hình tượng sao? Dù sao đi nữa đây là phòng tiếp khách quý của anh, còn cô thì không được xen là khách quý. Nghĩ đến đây, Tiểu Nhan chỉ có thể ngượng ngùng cắn môi: “Xin lỗi, tôi…”
“Bây giờ đang mùa đông, ở đây ngủ sẽ bị nhiễm lạnh, nếu như muốn ngủ, có thể đến phòng nghỉ.”
Tiểu Nhan đang định thu dọn đồ đứng lên, sau khi nghe thấy vậy liền… dừng lại, sau đó ngạc nhiên nhìn Hàn Thanh, ánh mắt hiện lên vẻ bất ngờ. Cô không biết nên nói lại gì, lại không có dũng khí nhìn ánh mắt của Hàn Thanh, cô nhìn sang xung quanh, đột nhiên nhìn thấy chiếc túi đặt trên bàn. Đúng rồi, cô mang mỳ đến cho Hàn Thanh, nói anh ăn mỳ để làm dịu đi không khí cũng tốt.
“Không phải anh nói tôi mua đồ ăn đến cho anh sao? Tôi giúp anh mang tới rồi, cái này…”
Cô vẫn chưa nói xong, Hàn Thanh đột nhiên sát lại gần hơn, gần đến mức có thể cảm nhận được hơi thở của nhau, cơ thể Tiểu Nhan cứng đờ, trừng to mắt nhìn anh.
“Sao, sao vậy?
“Vết thương khỏi rồi sao?” Ánh mắt anh bình tĩnh quan sát gương mặt cô, nhìn về bên mặt lúc trước Tiểu Nhan bị sưng lên, Tiểu Nhan vội vàng lùi ra sau, gật đầu nói: “Ừm, khỏi rồi.”
“Chân thì sao? Cũng khỏi rồi?”
Tiểu Nhan bỗng nhiên cảm thấy khi đối phương hỏi câu này đã vô cùng vững vàng, không giống như cô, máy móc gật đầu tiếp tục thừa nhận.
“Khỏi rồi.”
“Khỏi rồi?”
Tiểu Nhan không dám đáp lại, chột da nhìn sang bên khác. Thực ra khi cô đi chân vẫn còn rất đau, chỉ có điều không đau như ngày đầu, cô có thể nhẫn nhịn được sự đau đớn lúc này.
“Xem ra vẫn chưa khỏi hoàn toàn, chưa khỏi đã chạy lung tung?” Hàn Thanh nhíu mày, cúi đầu định kéo ống quần cô lên nhìn vết thương, Tiểu Nhan giữ tay cản anh lại: “Anh đừng nhìn nữa, hôm nay đã là ngày thứ ba rồi, mặc dù vẫn còn hơi đau, nhưng đã sắp khỏi rồi, xương của tôi lại không có vấn đề gì, chỉ là vết thương ngoài da mà thôi, sẽ khỏi nhanh thôi.”
Tay cô chạm lên mu bàn tay ấm áp của anh, Hàn Thanh phát hiện tay cô chỉ bằng nửa tay anh, một tay anh đã có thể giữ lấy hai tay cô trong lòng bàn tay. Tiểu Nhan thấy anh không nói gì, nhìn bàn tay của mình, liền hoảng loạn thu tay lại.
“Xin, xin lỗi, anh anh ăn đi, ăn đồ mà tôi mang đến cho anh đi.”
Tiểu Nhan nhanh chóng đứng lên lấy bát mỳ từ trong túi ra, nhìn thấy dáng vẻ căng thẳng của cô, Hàn Thanh bình tĩnh đứng lên ngồi trên ghế sofa phía đối diện. Sau khi mở nắp, Tiểu Nhan thấy mỳ đều đã nở ra rồi, hơn nữa đã nguội rồi. Vậy nên cô liền vội vàng đậy nắp lại.
“Cái đó… đồ để lâu quá ăn không ngon nữa, thôi đừng ăn nữa.”
Nghe vậy, Hàn Thanh khẽ nhướng mày: “Không ngon?”
Tiểu Nhan gật đầu. Nghĩ đến cô ngồi đợi trong phòng tiếp khách đến mức ngủ thiếp đi mất, Hàn Thanh nhìn bát mỳ trong tay cô, hờ hững giải thích: “Tôi không kén ăn.”
Ý chính là tôi không để ý ngon hay không, tôi có thể ăn.
Tiểu Nhan tất nhiên hiểu, liên tục lắc đầu.
“Cho dù anh không kén ăn cũng không được, đã nguội lạnh rồi, để tôi đem đi vứt đi.”
Nói xong, Tiểu Nhan đặt hộp mỳ trong túi, Hàn Thanh còn nhanh hơn cô, lấy lại hộp mỳ cô chuẩn bị vứt, đặt trước mặt mình.
“Anh không phải thực sự sẽ ăn chứ?
Anh họp bao lâu thì mỳ đã để bấy lâu, nguội lạnh cả rồi, không thể ăn nữa.”
Cô khi nãy cũng là hoảng hốt, mới nói anh ăn đồ, nếu như Hàn Thanh thực sự muốn ăn, vậy thì cô sẽ rất hối hận.
Hàn Thanh ngồi xuống, lại mở nắp ra, quả thực như cô nói, mỳ đã nở ra rồi, hơn nữa để mùa đông đã không còn nóng nữa, đúng là không thể ăn nữa. Có điều, sao có thể phụ tấm lòng của cô gái nhỏ này chứ? Ít nhất, bây giờ anh không thể phụ lòng cô. Nghĩ đến đây, Hàn Thanh bắt đầu tách đũa, Tiểu Nhan ở bên nhìn anh, động tác tách đũa của anh rất thanh tao, thong thả ung dung, cuối cùng gắp một đũa mỳ.
Tiểu Nhan cắn môi: “Ăn sẽ bị đau bụng đấy.”
Trước khi anh đưa mỳ lên miệng, Tiểu Nhan vẫn không nhịn được xông đến giữ lấy tay anh: “Thực sự sẽ đau bụng đấy, đừng ăn.”
Hàn Thanh: “…”
Tay cầm đũa của anh bị cô nắm chặt lấy, nửa người mềm mại dựa lên người anh, Hàn Thanh liếc mắt nhìn cô, cuối cùng nói: “Được, vậy thì không ăn.”