Mục lục
Cô Vợ Đánh Tráo
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Chương 1006: Tôi muốn!

Hàn Mộc Tử không nhịn được cười nhưng nơi khóe mắt cũng trở nên đỏ hoe. Sau đó giọt nước mắt hiện lên trong con ngươi, óng ánh trong suốt trước mắt Tiểu Nhan.

Cô đưa tay ra nhéo má Tiểu Nhan, hơi dùng sức một chút thì nhìn thấy Tiểu Nhan đau đến nhíu mày nhưng lại không nói gì.

“Đau lắm phải không?” Hàn Mộc Tử hỏi.

Tiểu Nhan bĩu môi, nhìn cô với ánh mắt oán hận, khẽ nói: “Tất nhiên là đau rồi, sao đột nhiên cậu lại nhéo mặt tớ?”

“Đau vậy tại sao không nói?” Hàn Mộc Tử lại hỏi.

Tiểu Nhan sững sờ, cuối cùng cũng nhận ra được ý nghĩa từ hành động này của Hàn Mộc Tử.

Cô ấy tức giận đến mức đập vào tay Hàn Mộc Tử rồi quay người đi.

“Mộc Tử xấu xa, cậu biết rõ tớ không thông minh như cậu mà lại cứ dụ tớ vào tròng!”

“Sao tớ lại dụ cậu vào tròng chứ? Tớ chỉ nhéo mặt cậu thôi mà, ai bảo cậu không kêu đau?” Hàn Mộc Tử vừa nói, nước mắt lại nhiều thêm. Sau khi Tiểu Nhan quay người lại, cô cũng thấy như vậy dễ nói chuyện hơn nên không ép cô ấy quay lại, cô khẽ nói: “Những gì tớ vừa mới nói với cậu cậu đã hiểu chưa? Đau thì phải nói, nếu cậu không nói thì mãi mãi không có ai biết cậu đau. Giống như chuyện lần này, cậu nói muốn từ chức với tớ nhưng lại không nói lý do, sau khi biết tình trạng của tớ lại muốn ở lại. Tiểu Nhan, bọn mình là chị em tốt, bạn tốt của nhau. Bọn mình phải giúp đỡ lẫn nhau chứ không phải một mình cậu chiều theo tớ, giúp tớ, như vậy cậu sẽ rất mệt”

Vai của Tiểu Nhan khẽ run nhưng không hề trả lời cô.

Hàn Mộc Tử tiếp tục nói: “Tớ đã biết biểu hiện gần đây của cậu ở công ty rồi”

“Mộc Tử, tớ…”

Tiểu Nhan vội vã quay đầu lại, lúc này Hàn Mộc Tử mới biết hốc mắt của cô ấy cũng đã đỏ hoe. Vì vậy, vừa rồi cô ấy đột nhiên quay đi là vì sợ bị cô nhìn thấy sao?” “Cậu đúng là cô gái ngốc.”

Mặc dù Hàn Mộc Tử nước mắt lưng tròng nhưng vẫn cố ép mình cười lên: “Cậu không cần giải thích, tớ biết gần đây tâm trạng của cậu không được tốt. Mặc dù cậu luôn nói với tớ rằng cậu chắc chăn sẽ tự mình điều chỉnh tốt nhưng có rất nhiều chuyện không thể ép buộc được, phải cần có thời gian để khắc phục. Nếu cậu muốn từ chức thì tớ đồng ý với cậu.”

Không ngờ cô sẽ đồng ý nhanh như vậy nên Tiểu Nhan bỗng có hơi bối rối: “Tớ xin lỗi Mộc Tử, tớ sai rồi… Tớ thật sự không muốn từ chức, chỉ “

là…

“Tớ biết” Hàn Mộc Tử nhẹ nhàng ngắt lời cô ấy, cô khẽ nói: “Cậu không cần giải thích, tớ biết hết mà, cậu cứ đi làm chuyện cậu muốn làm hay thích làm. Không cần lo lắng cho tớ, bên này tớ sẽ nghĩ cách giải quyết” “Mộc Tử…” Giây phút này Tiểu Nhan thật sự rất hối hận, lúc trước cô ấy không muốn ở lại là vì tình trạng của bản thân bây giờ sẽ gây tổn thất lớn cho công ty, nên mới muốn từ chức. Cô ấy mong Hàn Mộc Tử có thể tìm một người có khả năng hơn đến thay cô ấy quản lý những việc này.

Nhưng bây giờ Hàn Mộc Tử thật sự đồng ý, Tiểu Nhan lại thấy rất bối rối. Cô ấy muốn nói gì đó để giữ Hàn Mộc Tử lại nhưng không ngờ Hàn Mộc Tử lại nói: “Hôm nay cậu thu dọn đồ đạc đi”

Cuối cùng Tiểu Nhan cũng khựng lại, ngơ ngác nhìn cô.

Một lúc sau, một giọt nước mắt chậm rãi chảy ra từ khóe mắt. Tiểu Nhan bước đến, nhẹ nhàng ôm Hàn Mộc Tử: “Mộc Tử, cảm ơn cậu.”

Hàn Mộc Tử cũng hơi xúc động, cố nén không rơi nước mắt, cô võ võ vai của Tiểu Nhan: “Được rồi, làm bộ làm tịch cái gì chứ? Mai đi thu dọn đồ đạc rồi quay về nghỉ ngơi đi”

“Tớ đi rồi cậu phải làm sao đây?” Giọng của Tiểu Nhan trông rất buồn, như thể sắp khóc vậy.

“Đồ ngốc, đây không phải là chuyện mà cậu nên bận tâm. Bắt đầu từ hôm nay cậu đã từ chức, chuyện của công ty sau này không liên quan đến cậu. Cậu đừng nghĩ đến nó nữa, cứ cho bản thân được thư giãn đi”

“Tớ không quan tâm công ty, tớ chỉ quan tâm đến cậu” Tiểu Nhan đẩy cô ra, nước mắt lã chã nhìn Hàn Mộc Tử: “Cậu xem, bây giờ cậu đang mang thai. Công việc vốn đã nhiều, lại còn bắt cậu lo việc của công ty, cậu..” Còn chưa nói xong, Hàn Mộc Tử đã đẩy vai cô đi đến sô pha: “Mau đi thu dọn đồ đạc, những chuyện khác cậu đừng nghĩ nhiêu nữa, lần này cứ chơi cho thật đã. Mặc dù bây giờ công ty không còn liên quan gì đến cậu, nhưng nếu cậu muốn quay lại thì cánh cửa của công ty lúc nào cũng rộng mở vì cậu. Có điều tớ vẫn muốn cậu làm những chuyện cậu thích hơn, đừng hy sinh suy nghĩ và thời gian quý báu của cậu vì tớ”

Tiểu Nhan bị cô đẩy ra khỏi phòng việc. Nghe những gì cô nói, nước mắt cô ấy lại càng rơi.

Hu hu, cô ấy đi đâu tìm ra người bạn thân tốt như vậy đây?

Tiểu Nhan suýt chút nữa không kiềm chế được mà khóc òa lên. Nghĩ lại, đang ở công ty mà nếu như cô ấy khóc thật thì ngày hôm sau rời đi không biết người khác sẽ suy nghĩ vê Hàn Mộc Tử như thế nào nữa.

Vì vậy, cuối cùng Tiểu Nhan vẫn nhịn được chứ không òa lên khóc sướt mướt.

Tiểu Nhan thu dọn đồ đạc rời đi ngay trong ngày. Hàn Mộc Tử không bắt cô ấy bàn giao công việc, sau khi trả lương và tiền thưởng cho cô ấy thì nói cô ấy về nhà trước.

Cô không muốn trước khi Tiểu Nhan rời đi còn phải bận rộn cho tương lai của công ty.

Vì vậy sau khi Tiểu Nhan rời đi, Hàn Mộc Tử trở nên vô cùng bận rộn.

Bởi vì không bàn giao nên Hàn Mộc Tử có rất nhiều việc không biết, phải tự đi tìm tòi kiểm tra, những việc không biết thì tìm Lãnh Nguyệt Nguyệt giúp đỡ.

Lãnh Nguyệt Nguyệt là fangirl của cô, vừa nghe cô gọi lập tức chạy như bay đến.

“Bắt đầu từ hôm nay Tiểu Nhan đã từ chức, sau này cô ấy không còn là nhân viên của công ty nữa. Nếu cô ấy hỏi thăm bất cứ chuyện gì trong công ty cũng đừng tiết lộ cho cô ấy dù chỉ một r1”

chữ.

Lãnh Nguyệt Nguyệt kêu lên một tiếng, hoàn toàn không phản ứng kịp.

Từ chức, nhanh đến vậy sao?

“Tại sao không được tiết lộ cho cô ấy? Lỡ như cô ấy…

“Nếu cô ấy gọi điện cho cô thì cô cứ nói rằng chuyện của công ty xử lý rất ổn thỏa, đừng để cô ấy lo lắng. Cô ấy có hỏi nữa cũng đừng kể những chuyện khác”

Nghe đến đây, Lãnh Nguyệt Nguyệt đã hiểu được ý tứ trong lời nói của Hàn Mộc Tử: “Tôi hiểu rồi, cô không muốn Tiểu Nhan lo lắng vì chuyện của công ty. Việc từ chức hôm nay cũng do cô sắp xếp phải không?”

“Ừ” Hàn Mộc Tử gật đầu: “Tâm trạng của cô ấy dạo này không tốt nên tôi để cô ấy đi thư giấn.

Nguyệt Nguyệt, cô tiến bộ rất nhanh lại còn rất nhiệt tình với công việc này, công việc của Tiểu Nhan…”

Lãnh Nguyệt Nguyệt mở to mắt: “Không lẽ cô muốn giao công việc này cho tôi?”

Phản ứng kịch liệt quá mức này khiến Hàn Mộc Tử sững sờ, cô do dự một chút rồi khéo léo hỏi: “Gô…không muốn?”

“Muốn! Tôi muốn!” Lãnh Nguyệt Nguyệt ra sức gật đầu, phấn khích đến mức gào lên: “Không ngờ cô lại tin tưởng tôi đến vậy, tất nhiên là tôi muốn rồi!”

Hàn Mộc Tử: “..” Với phản ứng vừa rồi của cô ấy, Hàn Mộc Tử còn tưởng là cô ấy không muốn chứ. Không ngờ cô ấy lại kích động quá mức?

Một lúc sau, Hàn Mộc Tử bật cười: “Vậy thì tốt, Tiểu Nhan vừa mới rời đi, không kịp thu xếp gì cả.

Mấy ngày này phải phiền cô thu xếp với tôi rồi”

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK