Chương 1210
Sau khi người phụ nữ được đỡ lên, cô ta từ từ thả bàn tay che mặt xuống. Tiểu Nhan thấy trán cô ta đang chảy máu và khuôn mặt đang tái đi vì sợ hãi.
Trời ơi, người đàn ông kia mới nhẫn tâm làm sao, đánh vợ thành thế này ư. Cô ấy tức giận đến mức lấy điện thoại di động ra, nói: “Tôi sẽ giúp chị báo cảnh sát.”
Đây là bạo lực gia đình và bạo lực gia đình cũng là một hành vi bất hợp pháp. Nhưng, khi cô ấy lấy điện thoại ra muốn gọi cảnh sát, khuôn mặt của người đàn ông bị Hàn Thanh khống chế đột nhiên trở nên méo mó, ông ta hất đầu về phía Tiểu Nhan, trong miệng chửi thề: “Cô ta là vợ tao, tao đánh một trận thì có làm sao? Chuyện của bọn tao không cần mày chĩa mũi vào. Mày dám gọi cảnh sát, tao sẽ đánh mày chết Á”
Anh ta còn chưa kịp nói hết câu, chỉ nghe rắc một tiếng, cánh tay hắn bị Hàn Thanh buông ra, cả người đổ mồ hôi lạnh, đau đến gào thét.
Sắc mặt Hàn Thanh càng trở nên lạnh lùng, nói:“Cố gắng giữ cái miệng cho sạch sẽ.
Giọng của anh ấy không lớn nhưng âm điệu lại vô cùng cứng rắn, mang theo cả sự lạnh lẽo trước nay chưa từng có.
Người đàn ông bạo lực kia hiển nhiên còn chưa thu lại được bản tính của mình nhưng thấy đối phương dễ dàng bẻ khớp cánh tay anh ta, cộng thêm hơi lạnh không ngừng tỏa ra từ Hàn Thanh khiến anh ta sợ hãi không dám động đậy.
Tiểu Nhan vẫn còn bị sốc, cô ấy không nghĩ người đàn ông này lại bạo lực đến vậy, cô ấy càng thêm quyết tâm gọi cảnh sát, liếc mắt nhìn anh ta đầy khinh thường.
“Bạo lực gia đình cũng là vi phạm pháp luật. Dù cô ấy là vợ anh thì cô ấy cũng là một con người và có quyền được pháp luật bảo hộ.” Nói xong, cô ấy nhanh chóng ấn số 110 nhưng chưa kịp nhấn gọi thì người phụ nữ bị đánh kia lại nằm lấy tay Tiểu Nhan khóc lóc cầu xin: “Đừng gọi cảnh sát, làm ơn… Đừng gọi cảnh sát Tiểu Nhan đứng sững tại chỗ, có chút mơ hồ nhìn cô ta: “Chị…
Người đàn ông bạo lực nhìn thấy vợ mình như vậy, vừa rồi còn thở hổn hển vì đau đớn thì bây giờ lại chuyển sang giọng chế nhạo: “Tao khuyên mày đừng có xen vào. Con đàn bà này mà dám gọi cảnh sát ư? Tao nghĩ nó còn sợ hơn tao đấy.”
“Câm miệng, anh im đi. Tôi không làm chuyện gì trái với lương tâm cả.” Người phụ nữ tức giận trừng mắt nhìn anh ta, sau đó quay sang Tiểu Nhan, nướcmắt lại rơi xuống tí tách: “Cảm ơn cô đã giúp tôi nhưng xin đừng gọi cảnh sát, nếu cô gọi, tương lại tôi vẫn sẽ bị đánh mà thôi. Còn đánh tệ hơn nữa kìa.”
Tiểu Nhan im lặng, cô ấy bất lực nhìn người phụ nữ.
“Nếu cô không báo cảnh sát, chị nghĩ anh ta sẽ không đánh cô tiếp sao?”
Từ xưa đến nay đã có rất nhiều vụ bạo hành gia đình xảy ra, ban đầu nhiều người phụ nữ sẽ chọn cách nhẫn nhịn nhưng với cô ấy nhẫn thì ngược lại, đối phương sẽ càng ngày trở nên hung hãn hơn dù cho ngày từ đầu họ có sai hay không, đến cuối cùng sẽ trở thành cảnh đánh mắng không lý do dù là trong bất kì trường hợp nào.
Nếu gọi cảnh sát thì mọi việc sẽ càng trở nên kinh hoàng hơn. Sau bạo lực gia đình, rất nhiều phụ nữ không dám gọi cảnh sát nhưng cũng không có biện pháp nào khác và chỉ có thể để cho chuỗi ngày khốn khổ của họ tiếp diễn. Tiểu Nhan cảm thấy vô cùng khó chịu, sức mạnh của nam và nữ vốn rất khác biệt, dù cho anh không còn yêu thương vợ anh như lúc mới kết hôn nữa nhưng sự tôn trọng tối thiểu dành cho đối phương vẫn nên duy trì? Đúng không? Coi vợ mình như bao cát để đánh đập, hành hạ, mắng nhiếc tùy ý, điều này thật không đáng mặt đàn ông chút nào.
Vì vậy, Tiểu Nhan nhất quyết gọi cảnh sát. Người phụ nữ lao tới, ôm chặt lấy cô ấy, khóc lớn: “Làm ơn, đừng gọi cảnh sát, đừng gọi cảnh sát, làm ơn.”
Tiểu Nhan: “..
Cô ấy không ngờ người phụ nữ này lại cứng đầunhư vậy, cô cau mày nói: “Tin tôi đi, cảnh sát có thể giải quyết chuyện này ổn thỏa.
“Không, đừng. Trong mắt người phụ nữ hiện lên vẻ sơ hãi.
Tiểu Nhan chỉ có thể hướng ánh mắt về phía Hàn Thanh ngầm hỏi ý anh ấy, tất nhiên sau khi ra tay giúp đỡ họ sẽ phải gọi cảnh sát đến để giải quyết. Nhưng bây giờ, người phụ nữ này không cho cô ấy gọi cảnh sát, cô ấy can thiệp vào chuyện này thì có ích gì?
Ảnh mắt Hàn Thanh chạm phải đường nhìn của Tiểu Nhan, anh ấy mím đôi môi mỏng, nói: “Trong lòng em nghĩ thế nào thì cứ làm như thế đi.”
Cô ấy nghĩ gì ư? Bây giờ Tiểu Nhan muốn gọi cảnh sát đến phối hợp và giải quyết vụ việc này. Tuy nhiên sau khi bị cảnh sát bắt đi thì cùng lắm người đàn ông kia chỉ bị răn đe cảnh cáo, đến cuối cùng người phụ nữ vẫn phải đi về cùng với anh ta. Sau đó Nghĩ đến đây, Tiểu Nhan cau mày.
Cô ấy không hối hận vì đã giúp đỡ, nhưng vì cô ấy đã thấy tất cả từ đầu. Cô ấy phải có trách nhiệm đến cùng. Một loạt chuyện tiếp theo có thể sẽ rất phiền phức nhưng cô ấy nhất định không để yên cho người đàn ông kia. Vì vậy, Tiểu Nhan nhìn người phụ nữ, nói: “Gọi cảnh sát trước, để cảnh sát giải quyết chuyện này. Về phần chị, chúng tôi sẽ chịu trách nhiệm cho sự an toàn của chị. Chị nghĩ sao?”
Người phụ nữ vẫn kiên quyết lắc đầu kiên quyết không gọi cảnh sát, nhưng, cô ta giữ chặt cánh taycủa Tiểu Nhan, nói: “Không, đừng gọi cảnh sát. Nếu cô nhất quyết muốn gọi, cô có thể cho tôi đi theo cô trước được không? Tôi thật sự rất sợ “Con kia! Mày dám bỏ rơi tao, có tin tao giết mày không?” Người phụ nữ hét lên vì sợ hãi và thu mình lại nép phía sau Tiểu Nhan.
“Cô Người đàn ông hung ác nhìn vào Tiểu Nhan, nói: có biết tại sao tao lại đánh cô ta không?”
Tiểu Nhan nhăn mũi, nhìn chằm chằm vào ông ta, có phần chán ghét. thực sự đưa cô ta về, mày sẽ phải hối hận Không biết đó có phải ảo giác của Tiểu Nhan hay đấy. không, cô ấy thấy ông ta dường như vô ý hoặc cố ý liếc nhìn Hàn Thanh, trong mắt hiện lên một cảm xúc không rõ tên, rất lạ.
Khi Tiểu Nhan muốn nhìn kĩ hơn, người phụ nữ sau lưng cô ấy đột nhiên hét lên sau đó ngã lên người Tiểu Nhan, ngất xỉu.
Cuối cùng, Tiểu Nhan gọi cả cảnh sát và 114. Người đàn ông bạo lực bị cảnh sát đưa đi còn cô thì đưa người phụ nữ đã ngất xỉu kia đến chỗ một bác sĩ gần đó.
Cô ta bị thương rất nặng. Khi bác sĩ điều trị cho cô ta, Tiểu Nhan đứng bên cạnh và thấy tất cả những vết thương trên cơ thể cô ấy và cả những bộ phận đặc biệt… Đủ loại sẹo chồng chéo lên nhau.
Có thể thấy… Người đàn ông không chỉ bạo lực gia đình mà cả trong đời sống vợ chồng cũng là một kẻ bạo ngược. Cô ấy bỗng dưng thấy đồng cảm với người phụ nữ trước mặt, thật là quá đáng thương.
Sau khi bác sĩ xử lý vết thương cho người phụ nữ, anh ta lắc đầu nói với Tiểu Nhan: “Trên người cô ấy có quá nhiều vết thương lớn nhỏ, ngoài vết thương mới này còn có vô số vết thương cũ, những vết thương này mới gần đây thôi.”
Tiểu Nhan chợt thấy rùng mình.
Làm thế nào cô ta có thể sống với một người đàn ông bạo lực như vậy?
Bởi vì người đàn ông bạo lực kia bị cảnh sát bắt đi, Hàn Thanh phải đi theo để lập biên bản, dù sao anh ấy cũng là nhân chứng ở hiện trường còn Tiểu Nhan thì ngồi ở quán bar đợi anh quay lại.
Người phụ nữ từ từ tỉnh dậy.
Tiểu Nhan gượng cười nhìn cô ta, hỏi: “Tỉnh rồi à?”
Người phụ nữ nhìn thấy Tiểu Nhan, vô thức liếc nhìn về phía sau cô ấy rồi hỏi: “Cô ở đây một mình à?”
Câu hỏi này hơi kỳ lạ nhưng Tiểu Nhan cũng không để tâm đến nó, cô ấy nghĩ rằng cô ta lo lắng người đàn ông kia vẫn ở đó, vì vậy cô ấy giải thích: “Đúng, tôi ở một mình, bác sĩ vừa giúp chị xử lý vết thương, hơn nữa… tôi cũng đã gọi cảnh sát rồi.”