Chương 401
Dì nhỏ đúng là không lễ phép
Đậu nhỏ trở về sau khi thay một bộ quần áo mới, đeo một cái kính râm gần như che khuất nửa khuôn mặt.
Kính râm này là trước đây Hàn Mộc Tử cho cho cậu, bây giờ lại đội mũ và đeo kính râm chắc sẽ không ai nhận không ra đâu.
Hàn Mộc Tử vừa lòng nói: “Đi thôi.”
Đậu nhỏ dùng đôi chân nhỏ nhắn chạy nhanh tới ôm lấy cánh tay Hàn Mộc Tử: “Mẹ ơi, chúng ta đi cùng nhau đi!”
“Được.”
Hàn Mộc Tử và Đậu nhỏ cùng ngồi xe chủ Nam, sau khi đưa hai mẹ con cô đến công ty, chú Nam nói: “Cô Mộc Tử, cậu Hàn nói là một tiếng sau đón cô trở lại nhà họ Hàn.
“Tôi biết rồi, chú Nam chủ lên lầu nghỉ ngơi đi, một giờ sau chúng ta sẽ xuất phát.
“Vâng, cô Mộc Tử,.”
Hàn Mộc Tử dẫn theo Đậu nhỏ cùng nhau lên lầu, cô vốn định dẫn Đậu nhỏ đến văn phòng rồi để cậu ở đó, còn mình thì đi xuống lần nữa, nhưng không ngờ rằng Đậu nhỏ lại nằng nặc muốn đi theo cô.
Không có biện pháp nào khác, Hàn Mộc Tử đành phải dẫn cậu đi theo đến lầu 3.
Bởi vì đêm qua cả đám người phải tăng ca, vậy nên giữa trưa làm việc mọi người đều uể oải, ỉu xìu, có người còn nằm ngủ trên bàn, có người thì chơi di động, tóm lại là chẳng giống như đang đi làm một chút nào.
Khi nghe thấy tiếng giày cao gót vang lên, tất cả mọi người chỉ liếc mắt nhìn một cái, nhưng sau khi nhìn thấy Hàn Mộc Tử xuất hiện trong tầm mắt của mình, mọi người lập tức ngồi thẳng dậy.
Dù sao chăng nữa thì Hàn Mộc Tử vẫn là cấp trên. Chỉ có Trương Ngọc là không nể nang gì cô, còn nói với giọng mỉa mai: “Đây là ai vậy? Còn không biết xấu hổ mà tới nữa sao, đêm qua thì nói tất cả mọi người đều phải ở lại tăng ca để vẽ bản thiết kế, còn mình thì lại chạy đi đâu không biết, hôm nay thì lại đi muôn như vậy, thật không có liêm sỉ
Nghe Trương Ngọc nói vậy, sắc mặt của Hàn Mộc Tử trở nên khó coi.
Nếu là ngày thường thì cô có thể không thèm để ý đến những lời này, nhưng hôm nay còn có Đậu nhỏ ở đây nữa.
Nếu biết trước sẽ như vậy thì cô đã đưa Đậu nhỏ về trước.
Nghĩ như vậy, Hàn Mộc Tử cúi đầu xuống nhìn Đậu nhỏ đang đứng bên cạnh mình: “Đậu nhỏ, con đi lên lầu 5 tìm dì Tiểu Nhan trước được không?”
Đậu nhỏ chớp chớp đôi mắt đen nhánh, nhưng bởi vì bị kính râm che khuất nên mọi người không nhìn thấy được, tuy nhiên mỗi của cậu lại bĩu lên thể hiện sự không vừa ý, cậu nói to: “Không cần đầu, con muốn ở lại để bảo vệ mẹ!”
Giọng nói non nớt đột nhiên vang lên trong phòng khiến tất cả mọi người đều kinh ngạc đến ngây người.
Mọi người mở to đôi mắt nhìn về phía Đậu nhỏ đang đứng bên cạnh Hàn Mộc Tử.
Một đứa trẻ lùn lùn trông rất dễ thương đứng ở trên cạnh Hàn Mộc Tử, ăn mặc lại rất thời thượng theo phong cách phương Tây, đội mũ mang kính râm. Thế nhưng ngũ quan xinh xắn đã đủ để cho thấy diện mạo của đứa trẻ này rất xuất sắc. Giây tiếp theo, Đậu nhỏ tiến lên phía trước, sau đó nói với Trương Ngọc đang đứng trước mặt: “Dì à, dì nói vậy là sai rồi. Đêm qua tay của mẹ cháu bị thương cho nên mới không tới công ty. Hơn nữa dì mắng mẹ cháu không biết xấu hổ, điều này cho thấy dì đây cũng là người không có phẩm giả.”
Mọi người ngẩn ngơ, không ai nghĩ tới một Đậu nhỏ không chỉ có khí chất ngây thơ hồn nhiên, sang trọng, hơn nữa cách nói chuyện còn rất thẳng thắn, tất cả đều nói trúng tim đen của người khác.
Nghĩ đi nghĩ lại thì một người trưởng thành bị một đứa trẻ nói rằng mình không có phẩm giá, vậy thì phẩm giá của người trưởng thành đó phải thấp đến mức như thế nào chứ?
Trương Ngọc bị một đứa bé nói mình không có phẩm giả, mặt lập tức đỏ lên: “Đứa trẻ này, cháu dựa vào cái gì mà nói dì không có phẩm giá, chẳng lẽ dì nói sai rồi sao?”
Đậu nhỏ chớp chớp mắt, trông có vẻ rất đáng yêu.
Cậu nhìn về phía mọi người.
“Các anh các chị, vừa rồi em cũng đã giải thích nguyên nhân rồi đúng không ạ? ”
Mọi người ngừng một lát, sau đó gật đầu theo phản xạ. Lãnh Nguyệt Nguyệt đứng một bên khoanh tay ở trước ngực, nở một nụ cười chế giễu và liếc nhìn gương mặt đỏ bừng vì giận của Trương Ngọc: “Tôi nói này Trương Ngọc, chẳng phải đứa bé này vừa giải thích rồi sao? Nguyên nhân là vì bị thương nên mới không thể đi làm được, sao cô lại làm như chưa nghe vậy chứ? Cô bị lãng tai hay là nghe không hiểu tiếng người vậy?”
Trương Ngọc: “Lãnh Nguyệt Nguyệt cô,
Lãnh Nguyệt Nguyệt nhưởng mày, cười nói: “Tôi như thế nào? Tất cả mọi người ở đây đều đã nghe thấy rồi đấy.
Lúc sau cô ta nhìn về phía Đậu nhỏ, cong mỗi: “Ánh mắt của đứa trẻ này không tồi, còn biết gọi chị cơ đấy, lại biết gọi Trương Ngọc là dì, sau này nhớ tiếp tục gọi cô ta là dì nha.”
“Cô! Lãnh Nguyệt Nguyệt, cô thật quá đáng! Tôi chỉ lớn hơn cô vài tuổi mà thôi, tại sao lại gọi tôi là dì còn gọi cô là chị cơ chứ, thật không công bằng! “Ôi, cô đừng nói như vậy, tuy rằng chỉ hơn mấy tuổi thôi, nhưng hai chúng ta lại cùng một cấp bậc, dù sao thì cô cũng là phụ nữ ngoài ba mươi rồi.”
Sắc mặt Trương Ngọc trở nên càng khó nhìn.
Hàn Mộc Tử đứng bên cạnh: “…” Có vẻ như cô cũng là phụ nữ đã ngoài ba làmươi.
Nhưng may mắn hơn là cô có con rồi nên cũng không sợ.
Nghĩ đến đây, Hàn Mộc Tử khẽ thở hắt một hơi, sau đó đưa tay vẫy Đậu nhỏ: “Đậu nhỏ, quay lại đây
Đậu nhỏ vâng một tiếng, sau đó quay đầu chạy về phía Hàn Mộc Tử.
Lý Tuấn Phong nhướng mày: “Cô Mộc Tử, đứa trẻ đáng yêu này thật sự là con của cô à?”
Khóe miệng của Vương An run rẩy: “Trông cô còn rất trẻ tuổi, không ngờ đã có con rồi, chẳng lẽ đứa trẻ này là..” Trong đầu anh nghĩ ra một cái tên, nhưng lại không dám nói ra. Hàn Thanh… Người đó cũng không dễ chọc vào đầu.
Thư Quả khẽ mỉm cười, hoàn toàn không còn sự xấu hổ vì lời nói ngày hôm đó của Hàn Mộc Tử nữa.
“Đứa trẻ này rất dễ thương, hơn nữa còn lễ phép một cách kỳ lạ.”
Khi Trương Ngọc nghe thấy những lời này, vẻ mặt lại càng trở nên nhăn nhỏ.
Rõ ràng câu nói này là đang cố ý chống lại cô ta.
Cô ta biết rằng Thư Quả đang trả thù mình vì vụ ngày hôm đó ở trong phòng họp, cô ta đã nói rằng Thư Quả bắt chước.
“Được rồi, hôm nay tôi đến đây là để xem kết quả tăng ca tối hôm qua của mọi người. Mười phút nữa tôi sẽ tổ chức một cuộc họp, mọi người chuẩn bị một chút đi.”
Nói xong, Hàn Mộc Tử nằm tay Đậu nhỏ cùng nhau rời đi.
Sau khi cô rời đi, cả văn phòng đột nhiên nhôn nhao.
“Ôi, tôi còn tưởng rằng mình có cơ hội, có lẽ bây giờ khỏi cần nghĩ nữa rồi.” Lý Tuấn Phong lắc đầu một cách bất lực, dáng vẻ như đang đau khổ vì tình yêu.
Thư Quả ở một bên liếc nhìn anh ta: “Cho dù không có con trai thì anh cũng sẽ không có cơ hội đầu.”
“Cắt! Có con trai thì giỏi lắm à? Bám theo một người đàn ông mà không màng đến danh phận, cho dù sinh con trai thì thế nào? Chỉ càng không biết xấu hổ mà thôi!”
Mọi người xung quanh nghe thấy vậy, Lý Tuấn Phong đột nhiên nâng cằm lên, cười nói.
“Nếu nói như vậy thì ngược lại cô ấy cũng chưa bao giờ tỏ ra rằng mình là người phụ nữ của Hàn Thanh cả. Liệu có phải chúng ta hiểu lầm gì đó rồi không?”
“Hiểu lầm chuyện gì? Không phải người phụ nữ của Hàn Thanh thì là gì? Sao Hàn Thanh có thể tùy tiện tiêu nhiều tiền như vậy cho một người phụ nữ chứ?”
“Trương Ngọc, cô kích động như vậy làm gì? Cứ coi như Hàn Thanh chi nhiều tiền cho cô ấy như vậy nhưng Hàn Thanh vẫn chưa kết hôn mà, thậm chí ngoài kia còn có tin đồn rằng anh ta không có bất kỳ cô bạn gái nào, cho dù tiêu tiền nhiều như vậy thì cũng là bình thường thôi, người ta cũng đâu phải bồ nhí chứ.”
Trương Ngọc hừ một tiếng: “Không phải bồ nhị thì là gì, hay chỉ dựa vào đàn ông để leo cao!”
“Chà… tôi cũng không rõ nhưng bản thân cô ấy cũng không phải là hoàn toàn vô dụng đâu, nếu như cô ấy chỉ dựa vào đàn ông để leo cao thì hôm đó cô ấy đã không thể nói chính xác được những khuyết điểm của cô rồi.”