Mục lục
Cô Vợ Đánh Tráo
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Chương 559

Mặt của Hàn Mộc Tử nóng ran, rủ mặt xuống khẽ cắn môi mình, hơi tức giận nói: “Ai mà biết tính tình của anh thế nào?”

Nghe vậy, đôi mắt của Dạ Mạc Thâm hơi sâu hơn, anh bước tới mấy bước, đưa tay muốn năm cầm của cô, dọa cho Hàn Mộc Tử vội vàng lui về phía sau mấy bước.

“Anh làm gì đó?”

“Không phải là em không biết à?”

Dạ Mạc Thâm mím môi: “Giúp em nhớ lại một chút.”

“Không cần!” Hàn Mộc Tử hung dữ trừng mắt nhìn anh, sau đó chỉ vào ly đá trên bàn: “Uống nhanh lên đi.”

Dạ Mạc Thâm liếc mắt nhìn lỵ đã trên bàn, suy nghĩ một lát rồi đi tới ghế salon ngồi xuống, anh với tay cầm ly nước lên giải bộ uống hai ngụm.

Thật ra anh không có khát nước mà là đói bụng.

Nói cho cùng thì từ lúc tan làm tới giờ anh chưa có ăn cái gì cả.

Thấy anh ngồi xuống thì lòng của Hàn Mặc Tử cũng bình tĩnh hơn, sau khi tỉnh táo rồi thì nhớ tới chuyện mình cho anh vào nhà là để làm gì, cô ngồi xuống đối diện anh.

“Hôm nay chắc là không phải vô duyên vô cớ mà anh lại xuất hiện ở đây.” Cô bình tĩnh nói. Dạ Mạc Thâm bỏ ly nước đá trong tay xuống, ánh mắt sâu xa nhìn cô nhưng không trả lời.

“Không nói gì hết thì tôi coi như là anh thừa nhận”

Anh vẫn không nói gì như cũ, Hàn Mặc Tử biết là anh thừa nhận, sau đó lại nói tiếp: “Anh đã sớm đoán được là có người sẽ theo dõi tôi? Cho nên anh mới cố tình đi theo tới đây?”

Da Mạc Thậm đặt hai tay tựa vào sau đầu, điều chỉnh một tư thế thoải mai cho bản thân tựa vào ghế salon của cô.

Mà lúc này sau khi Tiêu Nhân quay lại trên lầu để thay quần ao phải trốn ở trên cầu thang lên lút nhìn xuống lâu, cái tên mặt lạnh như diêm vương Da Mạc Thâm kia, sao Hàn Mặc Tử lại lôi anh ta về đây chứ

Lúc này đúng là khiến cho cô ấy sợ chết khiếp.

Rốt cuộc là xảy ra chuyện gì mà khiến cho Mộc Tử dẫn Dạ Mạc Trâm về nhà?

Nghĩ tôi thứ gì đó, Tiểu Nhan đột nhiên vui mừng che lòng ngực của mình, may là sáng nay cô ấy đã đưa Đậu nhỏ về nhà.

Nhìn như vậy thì có vẻ Mộc Tử thật sự đã có tính toán

Nếu bé Đậu nhỏ vẫn còn ở đâu Da Mạc Thâm tới thì không phải là hai người đối đầu trực diện rồi sao?

Nghĩ tới đây vẻ mặt Tiểu Nhân hoảng sợ che lấy lòng ngực mình.

Hai người vẫn còn đang nói chuyện, Hàn Mộc Tử thấy De Mạc Thâm vẫn luôn không chịu trả lời nên cảm thấy bản thân đã đoán đúng rồi.

Anh đã sớm đoán được bọn họ sẽ theo dõi tôi, vậy anh có biết chuyện rồi sáng không? Hỏi xong câu này bằng nhiên hàn Mộc Tử nghĩ ra cái gì đó, vẻ mặt của cô lập tức thay đổi, nhìn cần chăm vào Da Mạc Thâm.

“Sáng nay là anh cho người làm chuyện đó sao?”

Hửm? Da Mạc Thâm thấy có thay đổi sắc mặt, lúc này không trả lời thì không được. Anh biết chuyện hồi sáng” Hàn Mặc Tử nhếch đôi môi đỏ mong mặt mũi tràn đầy vẻ bướng bình, dường như đã xác định được cái gì đó.

Đấy mất đen của Da Mạc Thâm lại hung ác hơn, anh híp mặt lại Yen là chuyện có người chết? Em nghĩ là do anh

Hàn Mặc Tử không trả lời, tỏ ra là ngầm thừa nhận.

“Uí chà” Dạ Mạc Thâm đột nhiên tự giếu “Hàn Mặc Tử, ở trong lòng em anh là kiểu người kinh khủng như vậy hả?”

Hàn Mặc Tử sững người, khỏe mỗi run run.

“Em nghĩ là anh biết anh ta đưa con thỏ chết cho em nên ép anh ta tự tử? Ôi, từ chối thân mật với anh thì cũng thôi đi, giờ em cũng nghĩ anh là loại người này luôn rồi?”

Hàn Mộc Tử:

Cô muốn nói là mình không có nghĩ vậy như thấy vẻ thất vọng của anh thì không biết phải mở miệng thế nào, nếu nói nhiều quá thì sẽ cho anh hi vọng.

Đã vậy thì tốt nhất là cô không nên giải thích luôn.

“Anh nghĩ sao thì cứ cho là vậy đi.” Cuối cùng Hàn Mặc Tử nói một câu vô thưởng vô phạt.

Những lời này hoàn toàn chọc giận Dạ Mạc Thâm, anh lập tức đứng dậy từ trên ghế, chân dài thắng tập bước tới gần cô “Vậy bây giờ ý em là gì? Thấy anh là người tội ác tày trời thì em còn cho anh vào làm gì?”

Hai tay anh chống lên lưng ghế của cô, gần như bao vây lấy cả cơ thể của Hàn Mặc Tử trong vòng tay mình, hơi thở nam tính bao phủ lấy cô, khiến cô hơi cà lăm.

“Anh, anh tránh ra trước đi.”

“Trả lời anh.”

Hàn Mộc Tử cắn răng “Tôi đã nói là anh muốn nghĩ thế nào cũng được.”

“Vậy em để anh vào làm gì? Không sợ anh thẹn quá hóa giận mà cũng ép em tự tử à?”

Nói chung là bị chọc giận cho nên nói chuyện không biết lựa lời.

Hàn Mặc Tử thấy anh cứ rề rà không chịu tránh ra mà còn nói mình chọc giận anh ta, bị anh léo nhéo nên không còn cách nào khác đành dứt khoát ngồi thẳng lưng “Vậy anh giết tôi đi, tôi sợ anh sao?”

Vốn dĩ vô cùng kiêu ngạo, sau khi Hàn Mặc Tử nói câu đó thì Dạ Mạc thầm ngây ngẩn cả người.

Có lẽ đây chỉ là một câu nói vô tình của cô thôi nhưng vào lò tại của Dạ Mạc Thâm thì lại cảm giác như có ý khác Anh nhìn khuôn mặt xinh đẹp tinh xảo trước mắt, đường nét trên mặt cô cân xứng, lông mày không dày không mỏng, màu sắc tự nhiên của lông mày làm cho cả khuôn mặt trông rất mềm mại quyến rũ.

Thế nên Dạ Mạc Thầm đã nghĩ ra một kiểu “chết” khác… Trong đầu tự động hiện ra một số hình ảnh giới hạn độ tuổi, vì khí thế quanh người anh khác biệt nên không khí xung quanh cũng hơi thay đổi, trở nên khó hiểu, hơi ám muội.

Hàn Mộc Tử cảm nhận rõ ràng, đôi mắt xinh đẹp của cô tràn lên lửa giận, lập tức đá anh một cái.

“Trong đầu anh lại suy nghĩ xấu xa cái gì đó?”

Bị cô đá một cái đối với Dạ Mạc Thâm mà nói thì không nhẹ không nặng, nhưng mà đá vào lòng anh luôn rồi, khiến cho dục vọng của Dạ Mạc Thâm càng đậm hơn.

Yết hầu anh chuyển động, nói bằng giọng trầm thấp.

“Anh không có nghĩ mà là tự em nói “

“Tôi nói cái gì mà nói?”

Vẻ mặt của Dạ Mạc Thâm tối sầm lại, im lặng vài giây: “Em để cho anh. Giết em.”

Hàn Mộc Tử: “…”

Yên lặng một chút, rốt cuộc Hàn Mộc Tử không nhịn được nữa mà bùng nổ, lập tức đẩy mạnh Dạ Mạc Thâm ra: “Bỉ ối vô liêm sil

Dạ Mạc Thâm mất thăng bằng lảo đảo vài bước mới đứng vững, anh che chỗ bị Hàn Mộc Tử đẩy ra, ánh mắt vẫn nặng trĩu sau đó anh quay lại chỗ ngồi của mình.

“Lúc nãy cho anh vào nhà là do đầu óc tôi không bình thường, giờ anh đi ra ngoài cho tôi

Cô chỉ ra cửa, muốn Da Mạc Thâm đi.

Nhưng Dạ Mạc Thâm ngôi một chỗ không chịu động đậy, bộ dạng không có ý định rời đi.

Hàn Mặc Tử tức điên lên, bước tới túm cổ áo anh: “Anh đi ra ngoài cho tôi, đây là nhà tôi, tôi có quyền không cho anh ở đây.”

“Chờ đã.” Dạ Mạc Thâm đưa tay nắm chặt cổ tay trắng nõn của cô, giọng nói trầm thấp: “Bây giờ anh không tiện ra ngoài ” Nghe vậy Hàn Mặc Tử cười nhạt: “Anh không tiện? Tôi cũng không có tiền!”

Dạ Mạc Thâm như một tảng đá lớn vậy, mặc cho cô túm hay đấy cũng không nhúc nhích, Hàn Mộc Tử tức giận không chịu được, nhất quyết không bỏ cuộc, cố gắng lôi anh đi. Bị cô làm ầm ĩ đến mức phiên phức nên tay của Dạ Mạc

Thâm kéo mạnh một cái, kéo cô vào trong ngực mình.

“Á.” Hàn Mặc Tử bất ngờ, cả cơ thể ngã vào trong ngực anh. Lúc cô định mắng anh thì lại cảm nhận được dục vọng của anh…

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK