Chương 1483: Xin lỗi
Bởi vì đêm qua dạ dày đã chịu sự giày vò, vì vậy chưa ăn được nửa bát cháo, Tiểu Bạch đã cảm thấy hơi khó chịu rồi, trông có vẻ rất mệt mỏi mà đẩy bát ra.
“Ngồi một lúc đã rồi hãy nằm”
Thế nhưng Giang Tiểu Bạch không hề chịu nghe lời của anh, lại nằm xuống, sau đó nói: “Em hơi mệt, không ngồi nổi nữa, vẫn là nằm xuống thoải mái hơn”
Cô cứ muốn nằm, Tiêu Túc cũng không ép buộc cô ngồi dậy nữa, chưa nằm được bao lâu, Giang Tiểu Bạch lại bắt đầu chìm vào giấc ngủ sâu của mình.
Khi Tiêu Túc đợi cô đã ngủ say, liền đi đến phòng sách mở một cuộc họp bằng video call.
Vốn dĩ Giang Tiểu Bạch vẫn còn đang ngủ, kết quả điện thoại lại vang lên, cô lật người cầm lấy điện thoại lên và nhìn vào tên hiển thị người gọi một cái.
Vậy mà là mẹ của cô gọi đến.
Nghĩ đến cuộc gọi kết thúc một cách không vui vẻ vào đêm qua, lúc này Giang Tiểu Bạch nhắm mắt lại, cũng không quá muốn tiếp nhận cuộc gọi.
Thế nhưng dù sao đi nữa thì cũng là mẹ của mình, Giang Tiểu Bạch vẫn không nỡ lòng, cuối cùng cũng tiếp nhận cuộc gọi.
Cô không hề nói một lời nào, có lẽ Đỗ Tiêu Vũ ở đầu bên kia cũng nhận ra được sự ngượng ngùng này, rất lâu cũng không hề nói chuyện, cả hai mẹ con cứ như vậy mà cầm lấy điện thoại và im lặng một hồi lâu.
Giang Tiểu Bạch cảm thấy hơi khó chịu, thế là liên nói: “Mẹ à, nếu như mẹ không có việc gì, vậy thì con cúp máy trước đây.”
“Đừng cúp máy, Tiểu Bạch”
Đỗ Tiêu Vũ vừa nghe thấy cô muốn cúp điện thoại, vội vàng gọi cô lại: “Mẹ có chuyện muốn nói với con”“
Thế là Giang Tiểu Bạch cũng không cúp điện thoại nữa, nhưng mà động tác nhấc điện thoại lên trông có vẻ hơi mệt, thế là cô liền trực tiếp mở loa lên, sau đó nằm ở nơi đó và chờ đợi.
Cô không hề nói một lời nào, có lẽ Đỗ Tiêu Vũ ở đầu bên kia cũng nhận ra được sự ngượng ngùng này, rất lâu cũng không hề nói chuyện, cả hai mẹ con cứ như vậy mà cầm lấy điện thoại và im lặng một hồi lâu.
Giang Tiểu Bạch cảm thấy hơi khó chịu, thế là liền nói: “Mẹ à, nếu như mẹ không có việc gì, vậy thì con cúp máy trước đây.”
“Đừng cúp máy, Tiểu Bạch”
Đỗ Tiêu Vũ vừa nghe thấy cô muốn cúp điện thoại, vội vàng gọi cô lại: “Mẹ có chuyện muốn nói với con”“
Thế là Giang Tiểu Bạch cũng không cúp điện thoại nữa, nhưng mà động tác nhấc điện thoại lên trông có vẻ hơi mệt, thế là cô liền trực tiếp mở loa lên, sau đó nằm ở nơi đó và chờ đợi.
chuyện cũng đã xảy ra rồi, nhưng mà đồng thời cũng đã nhắc nhở mẹ, vì vậy lần này chúng ta bắt tay làm hòa nhé, chuyện hợp bát tự xem như chưa từng xảy ra đi, có được không?”
“Giống như những gì con nói vậy, đều do bản thân con quyết định hết, mẹ sẽ không xen vào chuyện của con „ nữa.
Giang Tiểu Bạch có làm thế nào cũng không hề nghĩ đến, mẹ của mình lại biến thành dáng vẻ như bây giờ, cô còn cho rằng Đỗ Tiêu vũ sẽ luôn chống đối lại đấy, không ngờ rằng bà ấy lại thông suốt nhanh đến như vậy.
Hơn nữa giọng nói của bà ấy khi nói chuyện với mình cũng rõ ràng trở nên dịu dàng hơn rất nhiều.
Cho dù trong lòng của Giang Tiểu Bạch vẫn còn tức giận, lúc này cũng biến mất một cách sạch sẽ.
“Mẹ à, đừng nói nữa, ngày hôm qua là con không đúng, con không nên nói chuyện với mẹ như vậy.”
“Không, Tiểu Bạch không hề sai, là lúc trước mẹ vẫn luôn không nhận ra được chính mình đã làm những gì, con nói rất đúng, lúc trước là mẹ quá ngang ngược rồi, ngày hôm qua sau khi nghe thấy những lời nói của con, mẹ cũng cảm thấy rằng, nếu như trước kia lúc còn trẻ mà bị sắp xếp và ép buộc như vậy, mẹ cũng sẽ không cảm thấy vui vẻ, vì vậy Tiểu Bạch này, ngày hôm nay mẹ gọi đến chính là muốn nói lời xin lỗi với con, xin lỗi con”
Tình cảm giữa hai mẹ con vẫn luôn tốt đẹp, cho dù đã từng có mâu thuẫn, tranh cãi với nhau, thế nhưng rất nhanh đã bỏ qua được.
Lần này Giang Tiểu Bạch chống đối lại rất quyết liệt, Đỗ Tiêu Vũ cũng đã suy nghĩ lại, cho nên khi nói chuyện với nhau khó tránh khỏi việc trở nên quá nghiêm túc.
Cuối cùng, nút thắt giữa hai mẹ con cũng đã được gỡ ra.
Thế là Giang Tiểu Bạch cũng không hề giấu diếm chuyện của mình nữa: “Con và Tiêu Túc chuẩn bị kết hôn rồi ạ”
Giống như không hề cảm thấy bất ngờ một chút nào, lân này Đỗ Tiêu Vũ trông có vẻ đặc biệt bình tĩnh: “Sắp kết hôn rồi sao? Có chọn ngày không?”
Giang Tiểu Bạch suy nghĩ, rồi nhỏ tiếng nói: “Chọn ạ, chọn một ngày tốt cũng được.”
“Được, vậy mẹ giúp con xem ngày.”
Khi sắp cúp điện thoại, Giang Tiểu Bạch không nhịn được mà lên tiếng hỏi: “Mẹ à, mẹ thật sự không để bụng phải không ạ?”
“Con gái của mẹ cảm thấy vui là được, con đường là do bản thân con lựa chọn mà, mẹ con và ba con chắc chắn sẽ mong con được hạnh phúc.”
“Con cảm ơn mẹ”
Sau khi cúp điện thoại, Giang Tiểu Bạch cảm thấy vô cùng ấm áp ở trong lòng.
Tất cả mọi chuyện đều đang phát triển theo một hướng tốt đẹp.
Như vậy rất tốt!
Sau khi hai người quyết định kết hơn, mối quan hệ giữa hai người Đỗ Tiêu Vũ và Lương Nha Hòa càng trở nên thân thiết hơn, hoàn toàn đối xử với nhau như người thân của mình, khi cả hai cùng đi chọn ngày lành cho Giang Tiểu Bạch, những chuyện không vui xảy ra vào trước đây đều không mở miệng nhắc đến.
Sau khi đã xem và chọn ngày, chiếc nhẫn được đặt làm của Giang Tiểu Bạch cũng gần xong rồi.
Hai tháng trôi qua, cuối cùng chiếc nhẫn cũng được đưa đến tay của Giang Tiểu Bạch, kiểu dáng giống hệt như những gì mà bọn họ đã vẽ, dáng vẻ giống như một chiếc lá cuộn tròn lại và có đính kim cương, trông vừa thanh †ú vừa tinh xảo.
Vốn dĩ ban đầu làm theo ý muốn của Lương Nha Hòa, muốn làm cho lớn, nhưng mà Giang Tiểu Bạch nghĩ rằng chiếc nhẫn này và khách sạn vào lúc trước thật sự đã chỉ ra không ít tiền.
Cho dù nhà họ Tiêu cũng rất khá giả, cô cũng không muốn lãng phí như vậy, thế là liền làm theo sự bàn bạc của bọn họ, tiệc cưới làm đơn giản, mời một số họ hàng thân thích đến tham gia, làm một buổi tiệc giản đơn là được.
Nào ngờ rằng sau khi Lương Nha Hòa nghe thấy vậy liền lập tức khóc lên, kéo lấy Giang Tiểu Bạch mà nói: “Tiểu Bạch này, không thể như vậy được, đám cưới của người con gái là cả đời chỉ được một lần như vậy thôi, làm sao có thể làm đơn giản được chứ? Thật là một đứa trẻ vừa ngốc nghếch vừa thành thật mà”
Khóe miệng của Giang Tiểu Bạch giật lên: “Bác gái, đâu có nghiêm trọng đến như vậy đâu ạ? Đám cưới không nhất định phải trông rất sang trọng đâu „ ạ: Cô là một người vô cùng thực tế, đám cưới được tổ chức càng lớn, thì phải chỉ ra càng nhiều tiên, cô và Tiêu Túc đã lập một gia đình mới, sau này những việc cần tiêu tiền chắc chắn sẽ càng nhiều hơn.
Vả lại một đám cưới có hạnh phúc hay không cũng không phải được đánh giá bằng tiệc cưới, cô chỉ biết rằng là nhà họ Lương và nhà họ Tiêu đã đồng ý cho cô tổ chức lễ cưới này, hơn nữa quả trứng chim bồ câu ở trên tay cô đã đáng giá không ít tiền rồi.
Vì vậy Giang Tiểu Bạch không mong rằng sẽ phải tổ chức một lễ cưới hoành tráng nào nữa, đến lúc đó lại phải chỉ ra một số tiền khổng lồ.
“Ai da, cũng sắp kết hôn rồi, còn gọi là bác gái nữa? Mau gọi tiếng mẹ nào!” Lương Nha Hòa nhẹ nhàng nhéo Cô là một người vô cùng thực tế, đám cưới được tổ chức càng lớn, thì phải chỉ ra càng nhiều tiên, cô và Tiêu Túc đã lập một gia đình mới, sau này những việc cần tiêu tiền chắc chắn sẽ càng nhiều hơn.
Vả lại một đám cưới có hạnh phúc hay không cũng không phải được đánh giá bằng tiệc cưới, cô chỉ biết rằng là nhà họ Lương và nhà họ Tiêu đã đồng ý cho cô tổ chức lễ cưới này, hơn nữa quả trứng chim bồ câu ở trên tay cô đã đáng giá không ít tiền rồi.
Vì vậy Giang Tiểu Bạch không mong rằng sẽ phải tổ chức một lễ cưới hoành tráng nào nữa, đến lúc đó lại phải chỉ ra một số tiền khổng lồ.
“Ai da, cũng sắp kết hôn rồi, còn gọi là bác gái nữa? Mau gọi tiếng mẹ nào!” Lương Nha Hòa nhẹ nhàng nhéo theo phong cách Việt Nam, vì vậy Giang Tiểu Bạch không đi chọn váy cưới, mà chỉ đi mua một bộ áo dài Việt Nam, Lương Nha Hòa cũng đi cùng với cô, cuối cùng mua một bộ sang trọng nhất và đắt nhất ở trong tiệm.
Khi Giang Tiểu Bạch nhìn thấy Lương Nha Hòa quét thẻ, thật sự rất đau lòng, thế nhưng trong lòng vẫn cảm thấy rất cảm động.
Lương Nha Hòa thật sự đối xử rất tốt với cô, có một cảm giác như xem cô như đứa con gái ruột vậy, trái lại trong khoảng thời gian này, Tiêu Túc lại luôn bị nhóm người lớn bỏ qua một bên.
Buổi tối khi Giang Tiểu Bạch đi ngủ, liền nhấc chân lên mà đá vào anh, cười đùa nói: “Em cảm thấy hình như em mới là con ruột của mẹ anh, có lẽ anh được nhặt về đúng không?”