Chương 1195
Giang Tiểu Bạch cảm thấy mình đúng là một người không cẩn thận khi kết bạn.
Thế nên mới có một người bạn rác rưởi như Phương Đường Đường, có thể dùng đủ kiểu lời nói để đâm chọc người khác như thế. “Ây ya Tiểu Bạch, cậu đi cùng tớ vào bên trong đi, chúng ta là bạn thân mà. Chỉ có cậu ở bên cạnh thì tớ mới cảm thấy yên tâm. Người đàn ông mà tớ thích đẹp trai như thế, nếu như tớ gọi người khác đến, nhỡ đầu anh ấy để ý đến người đó thì sao?”
“Ha ha… Giang Tiểu Bạch cười lạnh lùng, hai tay khoanh trước ngực đứng ở đó: “Lẽ nào cậu không sợ người đàn ông kia để ý đến mình sao?”
Nghe vậy, Phương Đường Đường chưng hửng nhưng rồi lại bắt đầu cà khịa cô. “Cậu hay nhỉ? Cậu nhìn lại cái quần đùi trên người mình đi, lại còn kiểu người trước sau như một vậy thì cậu nghĩ sẽ có người đàn ông nào để ý đến cậu sao?”
Giang Tiểu Bạch: “Ha ha, chẳng qua là tớ không muốn ăn diện thôi mà ai bảo là tớ trước sau nhưmột? Nói xong, Giang Tiểu Bạch ưỡn ngực lên. “Thôi đi, cậu không cần phải ưỡn lên nữa, chẳng nhìn thấy gì cả.” Phương Đường Đường lại bắt đầu phóng dao về phía cô.
Vù!
Giang Tiểu Bạch cảm thấy bị cà khịa đến sắp ói máu, trong lòng cô tức anh ách. Cô ôm ngực và nói: “Cậu cũng biết cà khịa người khác quá nhỉ, xem ra cậu cũng không cần sự giúp đỡ của tớ. Vậy thì cậu tự vào đó một mình đi.” Nói xong, cô vẫy vẫy tay định rời đi. Phương Đường Đường vội vàng níu tay cô lại, bắt đầu dịu dàng: “Thôi mà Tiểu Bạch, Tiểu Bạch tốt bụng, cậu giúp tớ đi mà. Khó khăn làm tớ mới có được cơ hội lần này, cậu giúp tớ lần này đi mà. Bản thảo lần này của cậu tớ sẽ viết giúp cậu được không?”
Giang Tiểu Bạch khinh bỉ nhìn Phương Đường Đường một cái: “Cậu viết giúp tớ Nhưng mà tớ nhớ bài của cậu từ trước đến giờ đều không qua Phương Đường Đường: “Khụ khụ khụ, chuyện trước đây rồi cậu còn nhắc lại làm gì nữa. Cùng lắm thì tớ nói giúp cậu mấy lời tốt đẹp trước mặt biên tập để chị ấy lùi hạn nộp bài cho cậu một tuần “Cậu nghĩ trang web của nhà mình à, cầu bảo lùi thì sẽ lùi được à.” Phương Đường Đường nghe vậy thì tự nhiên nghĩ đến chuyện gì đó rồi mìm cười: “Mặc dù không phải là của nhà tớ, nhưng muốn biển trang web này thành của tớ cũng không phải là khó, chỉ cần cậu giúp tớ thì tờ lập tức gọi điện thoại cho bạ tờ để thu mua trang web này. Cậu thấy thế nào?Má! Đúng là loại người có tiền không ra gì!
Đúng thế thật, gia đình Phương Đường Đường rất có tiền, muốn mua lại một trang web cũng không phải là chuyện to tát gì. Nhân lúc Giang Tiểu Bạch còn đang ngày người ra thì Phương Đường Đường đã kéo cô vào bên trong quán bar.
Giang Tiểu Bạch thật sự rất ít khi đến những nơi như thế này, không phải là cô có thành kiến gì với quán bar nhưng âm nhạc xập xình trong này khiến cô đinh tai nhức óc, cả ánh đèn chói mắt ở đây cũng khiến cô không thoải mái.
Lúc bình thường cô ở nhà nhìn vào màn hình máy tính coi như không sao, chứ đến quán bar cô lại bị những ánh đèn này chiếu vào mặt.
Phương Đường Đường vừa bước vào bên trong đã như một con khỉ hoang ham vui, lao thẳng đến khu vực quầy bar. “Cậu nhìn thấy chưa, nhìn thấy chưa? Nam thần của tớ đây! Guitarist và ca sĩ hát chính trong ban nhạc, đẹp trai quá đi mất.”
Nhìn thấy bộ dạng đó của Phương Đường Đường, Giang Tiểu Bạch bĩu môi và lại bắt đầu khởi động chế độ cà khịa. “Cậu có biết bây giờ cậu giống nhân vật gì trong tiểu thuyết của tớ không?”
Toàn bộ sự tập trung của Phương Đường Đường đều dồn hết lên người của nam thần kia nên khôngsuy nghĩ nhiều mà nói luôn: “Không lẽ là nữ chính sao? Hi hi, tớ biết sức hấp dẫn của mình rất lớn mà.”
“Xí!”
Giang Tiểu Bạch giả vờ tiếc nuối, lắc đầu nói: “Đáng tiếc là cậu trả lời sai rồi.” Nghe vậy, Phương Đường không nhịn được trừng mắt lên nhìn: “Không phải cậu định nói tớ là nữ phụ đấy chứ?”
“Đáp án này vẫn sai. Bộ dạng này của cậu không khác gì cô gái mê trai ngốc nghếch kiêm một bia đỡ đạn.”
“… Phương Đường Đường trừng mắt nhìn cô một cái, hừ một cái rồi nói: “Bia đỡ đạn thì làm sao? Cậu không biết bây giờ bia đỡ đạn đều ngược dòng biển thành nữ chính sao?”
“Vậy sao?”
Giang Tiểu Bạch khoanh tay, liếc mắt nhìn sang: “Vậy cậu ngược dòng hộ tớ cải, tớ ngồi đây chờ này.”
“Cậu cứ đợi đấy, tớ nhất định sẽ khiến nam thần của tớ nhìn tớ đắm đuối.”
“A!!!”
Ngay khi Phương Đường Đường vừa nói xong câu đó thì guitarist kiêm ca sĩ chính đang mặc chiếc áo gilê màu đen, cũng chính là nam thần trong lời của Phương Đường Đường hát xong một bài. Những cô gái bên dưới reo hò ầm ĩ, âm thanh ồn ào đó thậm chí có thể át được tiếng nhạc trong quán bar. Giang Tiểu Bạch bất lực, lấy tay che tại mình lại, biểu cảm trên mặt thể hiện đúng kiểu không dám nhìn thẳng: “Hét lớn như vậy không sợ vỡ luôn cổ họng sao, đúng thật là… Mà lại nhiều người như vậy nữa, đứng ở trên đấy làm sao biết được ai với ai? Cậu nhìnthấy chưa Phương Đường Đường, đối với người ta thì cùng lắm cậu cũng chỉ là một fan hâm mộ bé nhỏ trong group fan đó thôi. Cậu chắc là cậu có thể ngược dòng được hả?”
“Được rồi, cậu có còn là bạn thân của tớ không thế, bây giờ cậu không phải nên cổ vũ động viên tớ một chút sao? Tớ gọi cậu đến đây đâu phải là để cậu nói những lời khiến người khác nhụt chí như vậy. Nói xong, Phương Đường Đường nhìn về phía trước rồi lại nói: “Tớ phải qua bên kia cổ vũ cho nam thần của tớ, cậu đứng đây chờ tớ. Chắc một lúc lâu nữa tớ mới quay lại được, nhớ đấy, nếu như lúc tớ quay lại mà không thấy cậu đâu thì nhất định tớ sẽ đập nát nhà cậu.”
Đe dọa xong, Phương Đường lập tức chạy đến phía trước, nhanh chóng gia nhập vào nhóm fan hùng hậu phía trước. Nhìn thấy cảnh tượng đó, Giang Tiểu Bạch bĩu môi, cô không hiểu lúc những lời Giang Tiểu Bạch nói lúc cô ta dẫn cô đến đây là có ý gì, không phải là nói để cô làm bình phong không thu hút sự chú ý của người khác sao? Nhưng trong nhóm fan đó, ai cũng trang điểm rực rỡ, lồng lộn, nếu như cô không gây sự chú ý của người khác thì nhất định sẽ có người khác thay cô làm chuyện này..
Nhìn tình cảnh, Giang Tiểu Bạch biết hôm nay mình tới đây là hoàn toàn vô nghĩa, tất cả cũng chỉ là cái cớ của Phương Đường Đường. Phương Đường Đường cũng chỉ là cần người khiến cô ta trở nên có dũng khí hơn. Cô tìm một chỗ ở quầy bar và ngồi xuống, vừa ngồi xuống đã có một soái ca đến hỏi cô uống gì. Giang Tiểu Bạch chưa từng đến những nơi như thể này nên không biết có gì có thể uống. Cô không biết nên nói cái gì nên không dám nói, Vì sợ người khác cảm thấy mình quê mùa. Cô nhìn tới nhìn lui, đột nhiên nhìn thấy một cô gái ngồi cách đó không xa lắm đang cầm một chiếc ly có màu sắc rất lạ, thu hút ánh nhìn của cô “Cho tôi một ly giống như vậy!”
Giang Tiểu Bạch chỉ về chiếc ly của cô gái đằng kia.
Anh nhân viên phục vụ nhìn theo hướng tay cô chỉ, sau khi nhìn rõ cô gái kia đang uống gì thì mỉm cười nhìn Giang Tiểu Bạch: “Đây là lần đầu tiên cô đến đây đúng không?”
Giang Tiểu Bạch xoa mũi mình hơi ngại, cô đã cố để không lộ ra mình quê mùa nhưng không hiểu vì sao vẫn bị người khác nhìn ra?
Giang Tiểu Bạch không trả lời mà xoa mũi xấu hổ, người phục vụ thấy vậy thì cười: “Cô gái xính đẹp, xin chờ tôi một lát.”
Cô gái xinh đẹp? Hừ, đúng là bỏ tiền ra thì sẽ nhận được lời khen của người khác. Thấy cô mặc một chiếc áo phông rộng cùng một chiếc quần short mà cũng có thể nói ra được hai từ “xinh đẹp” thì Giang Tiểu Bạch đúng là phải bật ngón cái với anh phục vụ này.
Không ngờ anh ta yêu nghề được đến mức đó!
Chỉ một lát sau, một ly rượu có màu sắc rất đẹp.
được pha chế xong, Giang Tiểu Bạch nhấp thử một ngụm nhỏ, cô không ngờ là nó cũng khá ngon. Thế nên cô lại nhấp thử một ngụm nữa, hai mắt nhìn xung quanh khắp nơi. Cô không ngờ mình lại nhìn thấy một bóng dáng quen thuộc ở cách đó không xa.